Nhất là khi nhìn thấy tầm mắt của mọi người xung quanh đồng loạt phóng tới đây, Thẩm Thất đành trốn vào lồng ngực Hạ Nhật Ninh theo bản năng.
Xong rồi, xấu hổ chết đi được.
Phòng của Hạ Nhật Ninh nằm trên tầng cao nhất. Vừa vào tới phòng, Hạ Nhật Ninh liền ném Thẩm Thất trên chiếc giường lớn rồi đè cả cơ thể mình lên.
Thẩm Thất muốn chống cự, nhưng trong nháy mắt cổ tay đã bị Hạ Nhật Ninh nắm chặt, đè mạnh bên gối.
“Hạ Nhật Ninh, rốt cuộc anh muốn gì?” Thẩm Thất thực sự tức giận: “Tôi đã nhượng bộ nhường nhịn đủ rồi, anh còn muốn tôi làm sao nữa? Lúc trận đấu mới bắt đầu tôi đã nói rồi. Nếu anh muốn ly hôn thì lúc nào cũng được. Trong thời gian thi đấu, tôi không thể bỏ đi thế nên tôi chưa nói hết. Nếu anh khăng khăng muốn đi làm thủ tục vào lúc này, tôi có thể phối hợp... Ưm ưm ưm...”
Lời nói của cô, lại lần nữa bị nụ hôn mạnh mẽ của Hạ Nhật Ninh cưỡng chế nuốt vào bụng.
Quả thực Thẩm Thất muốn phát điên rồi.
Vì sao mỗi lần nói chuyện, đối phương không đợi cô dứt câu đã cưỡng hôn!
Vì sao lần nào một câu không vừa ý là lại cưỡng hôn!
“Anh cũng từng nói với em, em phải cho anh một cơ hội giải thích, nhưng em không cho.” Cuối cùng thì Hạ Nhật Ninh cũng buông Thẩm Thất ra trong lưu luyến, trả lời mạnh mẽ: “Vào thời gian thi đấu, anh không thể tiếp xúc với em quá nhiều. Một là sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của em, hai là thời điểm không thích hợp. Mà bây giờ, anh có thể giải thích rõ ràng sự việc khi đó!”
Sự việc khi đó?
Là nói tới sự việc xảy ra giữa anh ta và Thôi Nguyệt Lam ở phòng khách sạn?
Còn cần phải giải thích sao?
Tất cả đã rõ ràng rành mạch như vậy rồi.
Dấu hôn của hai người, ảnh chụp chung thân mật... Chẳng lẽ vẫn chưa đủ nói rõ ràng mọi chuyện?
Nếu như chỉ có dấu hôn thì còn có thể nói là trùng hợp.
Nhưng mà ảnh chụp chung thân mật của hai người, nếu không có người phối hợp thì chụp bằng niềm tin à?
Ánh mắt quật cường của Thẩm Thất rơi vào đáy mắt Hạ Nhật Ninh khiến cho hắn không kiềm được mà than thở một tiếng, giơ tay lên hung hăng búng một phát vào trán Thẩm Thất.
“Đau!” Thẩm Thất lên án một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Nhật Ninh.
“Nhìn ánh mắt là biết em đang nghĩ ngợi vớ vẩn rồi.” Hạ Nhật Ninh giải thích: “Đúng, ngày hôm đó em hỏi anh ba vấn đề, anh đều không phủ nhận.”
Đáy lòng Thẩm Thất lại bắt đầu dâng lên cảm xúc buồn bã. Cô quay mặt đi, không nhìn Hạ Nhật Ninh: “Vậy còn muốn giải thích gì nữa?”
“Chính bởi vì ba vấn đề này đều không hỏi tới chuyện chính, cho nên mới phải giải thích.” Hạ Nhật Ninh trả lời nghiêm túc: “Ngày hôm đó, cô ấy cắn anh một cái là thật, ngày hôm đó trong phòng khách sạn của cô ấy xảy ra chuyện cũng là thật, ảnh chụp chung của anh và cô ấy cũng là thật. Nhưng mà, giữa anh và cô ấy không có chuyện gì! Thẩm Thất, em nghe này. Giường của Hạ Nhật Ninh anh không trèo lên dễ như vậy. Nếu đã lên giường của anh, muốn xuống, cũng phải hỏi thử ý của anh đã!”
“Nhưng mà...” Thẩm Thất chen miệng vào trong oán hận. Thế nhưng cô cũng chỉ có thể nói ra hai từ, những câu tiếp theo lại bị Hạ Nhật Ninh cắt ngang lần nữa.
“Không có nhưng mà! Trước kia anh và Thôi Nguyệt Lam là anh em, hiện tại là anh em, tương lai cũng chỉ là anh em! Anh còn chưa cặn bã đến mức thích em gái mình đâu!” Hạ Nhật Ninh quyết liệt nói tiếp: “Anh lại ra tay tới em gái mình? Anh còn là người sao?”
“Nhưng mà hai người căn bản không có quan hệ huyết thống. Ba mẹ anh còn rất thích cô ấy, muốn cô ấy làm vợ của anh.” Giọt nước mắt tủi thân của Thẩm Thất chậm rãi chảy dọc theo khóe mắt: “Gia quy của Hạ gia là hiếu thuận, anh sẽ từ chối lời cha mẹ mình sao?”
“Sẽ.” Hạ Nhật Ninh trả lời không chút do dự: “Nếu năm đó ba anh vì theo đuổi mẹ anh mà từ bỏ quyền thừa kế Hạ gia thì vì sao anh lại không thể học theo ông ấy?”
Thẩm Thất sững sờ trong giây lát.
Hắn… hắn đang nói gì vậy?
“Sở dĩ vài ngày trước, anh không giải thích với em cũng bởi vì muốn nhìn rõ ràng một số chuyện.” Hạ Nhật Ninh kiên định nói: “Nhưng mà có một việc, anh chưa bao giờ kiên định đến vậy.”
Thẩm Thất ngước mắt lên nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh chăm chú nhìn Thẩm Thất, hắn chậm rãi nói từng chữ, từng chữ một: “Đời này, anh nhất định không phụ bạc em.”
Trong thoáng chốc, đôi mắt Thẩm Thất chợt trừng to.
Hắn biết bản thân vừa mới nói điều gì không?
Hắn đang bày tỏ với cô sao?
“Tiểu Thất, Anh biết em đang băn khoăn điều gì. Khoảng thời gian này anh cũng tự suy nghĩ về vấn đề này. Rốt cuộc giữa anh và em là gì đây?” Giọng nói Hạ Nhật Ninh trầm thấp, mỗi một câu đều nói rõ ràng mạch lạc, đánh trực tiếp vào đáy lòng Thẩm Thất.
“Đúng vậy, hiểu nhầm xảy ra giữa chúng ta quá nhiều. Nhưng mà, tất cả những điều ấy cũng không chống lại được sự an bài của duyên phận. Em thuộc về anh, kết quả này đã được định rõ từ trước kia rất lâu rồi.” Hạ Nhật Ninh nói nghiêm túc: “Đời này của anh có thể lấy em làm vợ, là may mắn của anh, là thành quả lớn nhất anh đạt được. Đàn ông nhà họ Hạ chúng ta có một truyền thống, đó là một lòng một dạ, cả đời chỉ yêu thương một người phụ nữ, một khi đã yêu cả đời không đổi. Ông nội của anh như vậy, cha anh như vậy, và anh cũng không ngoại lệ.”
Thẩm Thất không tiếp tục giãy giụa nữa, cứ nằm yên trên giường nhìn Hạ Nhật Ninh như vậy.
Cô không phủ nhận, khi nghe thấy những lời nói này của Hạ Nhật Ninh, trong lòng cô đã nổi lên giông tố cuồn cuộn.
“Năm đó, ba anh vì theo đuổi mẹ mà chấp nhận đeo trên lưng tiếng xấu bất hiếu, quỳ gối suốt một ngày một đêm trước cửa. Vì mẹ, ba vứt bỏ tất cả vinh hoa, chạy tới Châu Phi làm thủ lĩnh lính đánh thuê. Anh không dám nói sẽ vượt qua ba, nhưng anh có thể bảo đảm rằng, anh đối với em là thật lòng nghiêm túc.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Kế tiếp, anh muốn giải thích một chút sự việc đã xảy ra ngày hôm đó.”
Ánh mắt Thẩm Thất lấp lánh, không biết nên nói điều gì cho phải.
“Ngày đó, anh đi tới phòng của Thôi Nguyệt Lam là do mẹ ép buộc. Người anh muốn đi tìm, vốn dĩ là em. Nửa đường lại đi tìm Thôi Nguyệt Lam, điều này là anh sai. Tiểu Thất, anh xin lỗi em.” Hạ Nhật Ninh nói lời chân thành: “Nhưng mà, anh chỉ tới chỗ cô ấy ngồi một lát. Cô ấy khăng khăng muốn chụp ảnh gửi cho mẹ anh xem, chứng minh anh có tới đây. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì trước đó bọn anh cũng thường chụp ảnh chung. Cô ấy cắn anh một cái, anh rất bất ngờ.”
“Bởi vì khi cô ấy còn nhỏ, từng cùng anh đùa giỡn như vậy, thế nên anh cũng không để ý tới sự thật rằng bọn anh đều đã trưởng thành. Đây