“Khi đó, con thật là quá tức giận, cũng không hỏi anh ta tình hình cụ thể. Thật sự rất hối hận. ước tính, anh ta cùng với Thẩm Thúy còn chút cặn cũng không có rồi ấy?” Thẩm Thất cười đau khổ nói: “Hạ Nhật Ninh hứa với con, sẽ không để cho họ được sống tốt. Với thủ đoạn và năng lực của Hạ Nhật Ninh, tìm được Thẩm Thúy là một việc rất đơn giản. Mọi việc sau đó, anh ấy cũng không nói gì với con, nhưng con cũng đoán được, kết cục của họ cũng không tốt đẹp gì. Cũng được gọi là trả thù cho bố rồi.”
Thẩm Tử Dao gật đầu.
Mẹ ơi, mẹ nói với con cuộc sống của mẹ ở nước ngoài được không ạ?” Thẩm Thất ôm lấy tay của Thẩm Tử Dao nhẹ nhàng chuyển động “con rất muốn biết.”
Thẩm Tử Dao nhẹ nhàng lau khô nước mắt, trả lời: “Mẹ à, thì như thế đó. Ngoài việc không thể dùng thân phận trong nước và không thể về nước ra, thì cũng chỉ là một người Hoa Kiều bình thường, sống tại một trấn nhỏ, định cư, dạy người bản địa tiếng trung, hội họa, viết chữ. Có thể là do cốt lõi của mẹ tốt, cho nên ở nước ngoài rất nhanh ổn định. Cũng làm việc cho tòa báo ở đó, cũng nhận được không ít thưởng. Sau đó, mẹ không thể rời bỏ trấn nhỏ đó. Bởi vì đối phương hàng tháng định kỳ đều mang đến cho mẹ tình hình của các con.”
“Vì các con, cho dù có chịu nhục hơn nữa cũng phải chịu. Con trai của mẹ còn nhỏ như thế, con gái của mẹ vừa sinh ra thì bị ôm đi, mẹ...mẹ chỉ cố gắng kìm nén hoài niệm, chỉ cần các con bình an là được.” Thẩm Tử Dao nói nhẹ nhàng: “Mẹ chỉ hổ thẹn với các con, với Thẩm gia. Lần này mẹ quay lại, không có mặt mũi nào trở về Thẩm gia. Bao nhiêu năm nay, vì mẹ, làm cho Thẩm gia hổ thẹn.
Thẩm Thất lắc đầu không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đừng thế. Bà ngoại luôn nhớ tới mẹ, thật đó, bà ngoại và cậu chỉ có trách Lâm gia trách Thẩm Cương trách Thẩm Thúy, nhưng chưa bao giờ trách mẹ! Nếu bà ngoại biết mẹ vì sự an toàn của con và anh trai, mới phải đoạt tuyệt quan hệ với gia đình, thì bà ngoại nhất định sẽ tha thứ cho mẹ!”
Thẩm Tử Dao đỏ ửng đôi mắt, thở nhẹ một hơi: “Được rồi, để mẹ nghĩ xem. Đúng rồi, Tiểu Thất, bố của con được trôn ở đâu? Mẹ muốn đi xem bố con.”
“Bố của con được trôn tại nơi hẹn ước với mẹ. Con đưa mẹ đi thăm. Bố biết mẹ sẽ tha thứ cho bố, bố ở trên trời có linh sẽ rất vui!” Thẩm Thất tràn nước mắt nói: “Mẹ......”
Thẩm Thất liền lao vào vòng tay của Thẩm Tử Dao: “Đừng để lạc mất con nữa! Tiểu Thất, cũng rất nhớ mẹ!”
“Được, được. Không để lạc! Mãi không để lạc nữa!” Thẩm Tử Dao ôm lấy Thẩm Thất khóc đâu khổ: “Đợi Tiểu Lục quay lại, chúng ta cùng một nhà, mãi sẽ không phân li!”
Thẩm Thất gật đầu rất mạnh: “Nhanh thôi, anh trai sắp quay lại rồi! Bác sĩ nói, anh trai đã có suy nghĩ chủ quan muốn trở lại thế giới bình thường rồi! Tự kỷ của anh trai, chỉ là sự kích động, chỉ cần ý trí của anh ấy đủ mạnh, anh ấy có thể phục hồi b ình thường! Chùng ta cùng một nhà, mãi mãi đều phải ở cùng nhau!”
Hai mẹ con ôm lấy nhau cùng nói rất lâu rất lâu, đến khi Thẩm Thất không chịu được nữa, mới từ từ ngủ thiếp đi.
Thẩm Thất không biết mình ngủ bao lâu, khi mà cô ấy mở mắt ra, trời đã sáng rực.
Bên cạnh không có gì.
Thẩm Thất rất nhanh nhẹn, một lát liền ngồi dậy, nhận thức hoang mang gọi: “mẹ ơi!”
Bản thân lẽ nào đang nằm mơ?
Mẹ như chưa từng xuất hiện vậy?
Tại sao không có ai bên cạnh mình?
Thẩm Thất không nghe thấy tiếng hồi trả lời, lập tức hoang mang, nhảy từ giường xuống đất chạy ra ngoài.
Vẫn chưa đến cửa, thì nhìn thấy Thẩm Tử Dao cầm theo bó hoa tươi mới hái mang theo hương vị sương mai mang vào.
Thẩm Thất nhanh chóng ôm lấy Thẩm Tử Dao, trong tiếng nói kèm theo sự ngẹn ngào: “Mẹ ơi, con còn cho rằng mẹ lại để lạc mất con, không cần con nữa.”
Thẩm Tử Dao mỉm cười vỗ nhẹ lưng của Thẩm Thất: “Con ngốc của mẹ, đừng khóc, khóc nữa sẽ thành xấu đó. Đi rửa mặt, xem nào, mẹ mới hái bó hoa tươi, đặt trong mỗi góc của căn phòng, loại hương tự nhiên,đánh bại mọi loài hương nhân tạo.”
Thẩm Thất lúc này mới cười ra, cứ không muốn đi rửa mặt.
Kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, là đỏ như lửa, gió nhẹ thoảng qua.
Mở rộng tầm mắt đến vô cùng.
“Rửa xong rồi chuẩn bị ăn cơm thôi.” Từ Vân Khê đi qua gõ cửa, nhìn thấy Thẩm Thất đang nhìn đam chiêu cảnh vật bên ngoài, lập tức dựa vào cánh cửa, cười rất sảng khoái: “Buổi sáng hôm nay chuẩn bị đồ ăn con thích, Tiểu Thất nói, khi ở khách sạn, con chuyên tâm nhìn theo phô mai không chớp mắt.”
Thảm Thất cố ý làm vẻ hung hung nói: “Tiểu Nghĩa xấu tính, bán đứng cháu!”
Từ Vân Khê cười ha ha, đi qua bẹo má của Thẩm Thất, nói: “Tuổi trẻ thật là tốt, đi thôi, đi ăn sáng.”
“Uhm.” Thẩm Thất vui vẻ kéo cánh tay của Từ Vân Khê, vui vẻ đi vào phòng ăn.
Khi đến phòng ăn, mấy vị thiếu gia đã đều chủ động sắp xếp đũa bát.
Chỉ có Văn Nhất Phi với dáng vẻ ngại ngùng.
Thẩm Thất chú ý được, con mắt Văn Nhất Phi có vẻ sáng hơn.
Tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy không biết?
Thẩm Thất quay đầu tìm hình bóng của Lưu Nghĩ, tìm mãi không thấy đâu.
“Mẹ nuôi, Tiểu Nghĩa đâu ạ?” Thẩm Thất không chịu được liền hỏi.
Từ Vân Khê cười đầy hàm ý sâu xa: “Ồ, vẫn còn đang thay quần áo. Một lát sẽ được gặp.”
Nói tào tháo, tào tháo đã tới.
Lưu Nghĩ che mặt mặc chiếc áo len mỏng màu xám đi ra.
Cô ấy vừa đi tới, toàn bộ người Văn Nhất Phi như đông cứng giây lát, ánh mắt tránh né, biểu thị trên khuôn mặt có vẻ không tự nhiên.
Thẩm Thất nhìn theo nét mặt Lưu Nghĩ: “Tiểu Nghĩa, cậu đau răng sao?”
Tiếng nói của Thẩm Thất vừa dứt lời, mấy vị thiếu gia đang sắp xếp bát đũa, đều không chịu được, đều cùng phì cười ra.
Nét mặt của Văn Nhất Phi chốc lát đen như đáy nồi.
Lưu