El nhất thời im lặng
Thẩm Thất tiếp tục hỏi: “Lúc đó có rất nhiều người đi vô, chỉ có vài người đi ra ngoài...”
Trong điện thoại el thở nhẹ: “tiểu Thất, đừng hỏi nữa. Mộ của anh trai, nghĩ cách chuyển đi đi, đừng để ở đó nữa.”
“Tại sao?” Thẩm Thất không hiểu: “nhưng đó là nơi mà cha thích nhất, cha trước đây từng nói, nếu như sau này chết, thì hãy chôn cất cha ở đó.
“Không nên hỏi nhiều. Ta chỉ muốn tốt cho con.” El giọng nói có chút mệt mỏi, hiển nhiên là không muốn giải thích nhiều: “Ta sắp về nước rồi, đợi cô về chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Điện thoại tắt
Thẩm Thất hoang mang
Hạ Nhật Ninh dường như đã đoán được điều gì đó, anh ta im lặng không nói gì.
Thẩm Thất nhìn qua Thẩm Tử Dao, Thẩm Tử Dao lắc đầu nói: “lúc sống không nhìn ông ấy lần cuối, khi chết rồi sao có thể bỏ mặc không lo được chứ? Mấy đứa không cần phải đi, để mẹ tự đi. Coi như là thành toàn tình nghĩa vợ chồng lần cuối .”
Thẩm Thất liền nói: “Không được, mẹ, mẹ đã đồng ý với con là sẽ không rời xa con mà!”
Thẩm Thất nói xong, hốc mắt đều đỏ hết lên.
Hạ Nhật Ninh nhướn đôi mắt phượng, ánh mắt kiên định nói: “Vợ con không lo, có còn là đàn ông không? Mọi người muốn đi, con đưa mọi người đi.”
Lưu Nghĩa quay người: “chị em tốt có chuyện, làm sao có thể rút lui chứ? Không cần biết là chuyện gì!”
Phùng Mạn Luân chăm chú nhìn Thẩm Thất lên tiếng: “thân là sư huynh, làm sao có thể không lo cho tiểu sư muội của mình được chứ?”
Văn Nhất Phi chớp mắt nói: “không có lí do gì, tôi cũng đi.”
Phạm Thành Phạm Ly cùng giơ tay biểu thị sự đồng ý: “có việc thú vị như vậy, thì nhất định không thể bỏ lỡ.”
Thẩm Thất nhìn mọi người, không có một ai rút lui.
Nếu đã không thể khuyên mọi người được, vậy thì cùng đi vậy!
Mục tiêu đã có, động lực của mọi người đều là đòn bẩy.
Không ngờ trong vòng hai ngày, đội xe của toàn bộ đã tập hợp xong.
Mọi người chạy xe rời khỏi thung lũng lá đỏ, chuyển hướng đến sân bay, bay thẳng tới nơi cần đến.
Lần này và lần trước không giống nhau, lần trước không gấp gáp, từ từ đi.
Lần này tâm trạng mọi người ai cũng đều căng thẳng,
Ngay lúc nhóm người của Thẩm Thất đến nơi, điện thoại của el gọi đến.
Khi el biết được bọn họ đã tới nghĩa trang, el thở dài,nói: “được rồi, Ta cũng đoán được sẽ như vậy. Ta vội vàng cũng không bắt kịp mọi người. Nhưng mà mọi người ở đó đợi ta, dù sao ta cũng là chuyên gia khảo cổ, tình hình ở bên đó, ta là người hiểu rõ nhất.”
Thẩm Thất truyền đạt lại lời của el cho mọi người, mọi người đều biểu thị đồng ý.
Mọi người vẫn như trước đây, không có ở nhà nghỉ trông thị trấn, mà dựng lều nghỉ ở ngoài thị trấn.
Thị trấn quả thực náo nhiệt hơn trước.
Gương mặt mới càng ngày càng nhiều, việc làm ăn trong trấn cũng ngày càng tốt.
Buổi trưa, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đi dạo xuống trấn ăn cơm, đồng thời nghe ngóng tin tức.
Vừa vào nhà hàng, đã nhìn thấy có rất nhiều người nước ngoài.
Ông chủ nhà hàng niềm nở chạy lại đón tiếp Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
“ai da, hai vị thật ngại quá, các phòng của chúng tôi đều đã đầy hết rồi, chỉ có thể đứng xếp hàng ở ngoài chờ một lát.” Ông chủ quán cười nói
Chuyện làm ăn tốt đẹp, kiếm lời được không ít.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vốn dĩ không phải tới ăn cơm, vì vậy không quan tâm nói: “được thôi, chúng tôi ở đây đợi vậy.”
Trong mắt của ông chủ quán, đây chính là một cặp tình nhân trẻ, vì vậy mà không hề đề phòng bọn họ, nói: “dạo gần đây làm ăn đơn giản quá! Trước đây chưa từng tốt như vậy.”
Thẩm Thất hiếu kì hỏi: “Trấn này rốt cuộc là tới bao nhiêu người?”
Ông chủ quán mở số ngón tay đưa lên cho Thẩm Thất: “Hôm qua là mười bảy tốp, bữa nay tính luôn hai vị là 20 tốp, ước tính ngày mai vẫn còn có người tới. Các vị tới đây làm gì vậy? Lại là đến để đào mộ sao?”
Giọng của ông chủ quán hạ xuống, những người dùng bữa trong nhà hàng, đồng loạt quay lại nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất cười nói: “không phải. Hai chúng tôi nhỏ con như vậy, làm sao có thể làm công việc đó được? Chúng tôi tới là để xem náo nhiệt. Nói trắng ra là có những thứ không dễ ra tay, chúng tôi đều nhận.”
Thẩm Thất mạo nhận là thương nhân cũng có nguyên nhân.
Nếu như nói là đến tảo mộ, nghĩ rằng sẽ không có ai tin.
Bởi vì mục đích của mọi người đều giống nhau, đột nhiên xuất hiện một người lạ không có liên quan đến trộm mộ, thiết nghĩ là mọi người sẽ không ai tin đâu?
Chi bằng đơn giản thành thật là người đến vì ngôi mộ, nhưng không phải đào mộ mà chỉ bỏ tiền mua đồ.
Nói như vậy, thì sẽ không có bất cứ xung đột lợi ích nào của người khác
Đến lúc đó họ có đồ cần bán thì nói cho hai chúng tôi.
Những người đó nghe Thẩm Thất trả lời như vậy, liền chuyển ánh mắt qua nơi khác.
Thẩm Thất xinh xắn khéo léo, Lưu Nghĩa cao cao gầy gầy.
Hai người đều còn rất trẻ, xem ra không phải là người làm nghề đào mộ.
Cho nên, con cái của một số nhà có tiền, chạy tới góp vui, xét sự tình có thể tha thứ được.
Thẩm Thất tiếp tục hỏi ông chủ quán: “sao mà có nhiều người quốc vậy? Không thấy người Trung Quốc?”
“Có chứ, sao lại không có! Nhưng mà giá cả của nhà hàng chúng tôi rất đắt, không chặt chém những người nước ngoài này thì lão chặt chém ai chứ! Tôi dù gì cũng là tạo thêm thu nhập cho quốc gia! Hai vị nói xem có đúng không? Ông chủ quán hạ thấp giọng nói cười rất là khoái chí.
“Nói cũng phải.” Thẩm Thất cười gật đầu: “Vậy thì người Trung Quốc ăn cơm ở đâu vậy.”
“Không tiếc tiền thì kêu đồ ăn ở ngoài, tiếc tiền thì tự nấu.” Ông chủ đảo mắt nói: “trong cuộc đời này, có có người có nhiều cũng có người không có tiền. giữa người với nhau, không so sánh được.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đã nghe được điều mình muốn nghe, viện cớ đợi quá lâu, để rời khỏi nhà hàng.
Trở về doanh trại, Thẩm Thất nói những điều mình nghe ngóng được cho mọi người biết, mọi người đều trầm mặc.
Hạ Nhật Ninh nói: “Tiểu Đông đã vẽ ra sơ đồ của