Thẩm Thất nhìn người đàn ông này, cảm thấy không thoải mái chút nào.
Cảm giác âm u như vậy làm người ta sởn cả tóc gáy.
“Tổng giám đốc Hạ, Sùng Minh tôi không mời mà đến, anh không trách tôi chứ?” Người đàn ông này rõ ràng là đang cười, thế nhưng Thẩm Thất lại cảm thấy ánh mắt của hắn ta lạnh băng, không mang chút hơi ấm nào.
Một kẻ trông yêu ma thế này quả thật hiếm có trên đời.
Hạ Nhật Ninh lạnh nhạt gật đầu, đáp lại: “Ngài Sùng Minh mang theo lễ vật lớn đến chúc mừng, đương nhiên là chúng tôi vô cùng vinh hạnh.”
Sùng Minh cười ha ha một tiếng, bước lên trước, cất tiếng chào Thẩm Thất: “Chào Hạ thiếu phu nhân.”
Thẩm Thất lập tức đáp lễ: “Chào ngài, xin hoan nghênh.”
Sùng Minh quay đầu nhìn Phùng Mạn Luân và Phùng Khả Hân, cười híp mắt mà nói: “Phùng thiếu gia cũng đến rồi.”
Phùng Mạn Luân lễ phép gật đầu: “Nhà họ Hạ là danh môn vọng tộc của tỉnh Nghệ An, huống chi họ Phùng và họ Hạ cũng có hợp tác khắng khít. Một ngày quan trọng như vậy, tôi sao có thể vắng mặt được?”
Lúc nói chuyện, Phùng Mạn Luân hơi nghiêng người về trước, chẳng biết vô tình hay cố ý mà che chắn trước người Thẩm Thất.
Nếu như là hồi trước, Phùng Mạn Luân đến gần Thẩm Thất thì chắc chắn Hạ Nhật Ninh sẽ nổi khùng lên.
Nhưng mà lần này Hạ Nhật Ninh lại ngầm đồng ý cho Phùng Mạn Luân làm như vậy.
Phùng Khả Hân hơi biến sắc, nhìn thoáng qua Sùng Minh, sau đó lại có hơi hả hê mà nhìn vào Thẩm Thất.
Thẩm Thất cảm thấy chẳng hiểu nổi.
Vì sao vẻ mặt của mọi người đều tế nhị như vậy chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
“Phải rồi.” Sùng Minh khẽ vuốt cằm, “Tôi không hạnh phúc được như Phùng thiếu gia, tôi muốn tặng quà cũng phải cẩn thận đây này.”
Thẩm Thất lùi về phía sau nửa bước.
Động tác này của cô nhanh chóng bị Sùng Minh phát hiện. Hắn ta nhìn Thẩm Thất với vẻ sâu xa, cười một tiếng.
Hạ Nhật Ninh nhướn mày, trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo: “Ngài Sùng Minh từ xa đến là khách, chúng tôi là chủ nhà tất nhiên phải dang hai tay hoan nghênh! Người đâu, đưa ngài Sùng Minh đến chỗ ngồi.”
Sùng Minh nhìn thoáng qua Hạ Nhật Ninh với vẻ tràn đầy nuối tiếc, sau đó mới xoay người rời khỏi.
Chờ sau khi Sùng Minh đi rồi, Thẩm Thất mới bật hỏi: “Anh ta là ai thế?”
Ba người còn lại đều trầm mặc một hồi.
Khí thế Hạ Nhật Ninh có đủ mạnh mẽ không?
Hắn là bạo quân trong nghiệp vụ, là trụ cột của đế quốc thương mại.
Thế nhưng Hạ Nhật Ninh có là bạo quân đi chăng nữa thì vẫn là một người đàn ông có quan niệm cuộc sống bình thường.
Hắn biết yêu thương, biết lo cho gia đình, có đại nghĩa dân tộc.
Hắn biết bảo vệ thân, biết bảo về người thân của mình, chỉ dùng những thủ đoạn đáng sợ đối với kẻ địch.
Sùng Minh lại khác.
Hắn ta đạp lên hài cốt chất như núi của tất cả người thân để bước lên đỉnh cao.
Khác với tập đoàn Hạ thị, đế quốc bóng tối mà Sùng Minh ở là nơi không thể phơi bày ra ánh sáng. Tựa như là âm hồn sống ở nơi không có ánh sáng.
Lại nói dễ hiểu một chút.
Nhà họ Hạ mà Hạ Nhật Ninh đại diện được quốc gia công nhận và bảo vệ, bọn họ hợp tác với bên trên, là một sự tồn tại vô cùng chính đáng, vô cùng đàng hoàng. Có thể nói là gương mặt đại diện của một quốc gia. Vì vậy bọn họ có hướng đi vô cùng tích cực. Trong nghiệp vụ, hắn ra tay thô bạo mạnh mẽ, nói trắng ra cũng chỉ là để cho đối thủ cạnh tranh phá sản mà thôi.
Nhưng Sùng Minh thì khác. Cái hắn ta muốn chính là tính mạng của đối phương. Bất kể ai là kẻ địch của hắn ta, kết cục chỉ có một chính là chết.
Có thể nói, chỉ cần là chỗ Sùng Minh xuất hiện thì đều có đặc công của các quốc gia tranh nhau truy sát.
Năm ấy, lúc Sùng Minh tiếp quản vị trí, hắn đã tự tay đâm chết cha ruột, anh chị em, thậm chí là cả bên nhà họ ngoại.
Chính máu tươi của người nhà dính đầy trên tay hắn ta mới củng cố vững chắc địa vị của hắn ở đế quốc bóng tối.
Các quốc gia trên thế giới lại phải bó tay trước một người đàn ông như vậy!
Hắn ta xử lý “cái đuôi” theo mình vô cùng sạch sẽ.
Dẫu cho bạn biết rõ là do hắn làm đấy, nhưng lại không tìm ra bất cứ sơ hở nào để tố cáo cả.
Người ta thường hay nói, trái với ánh sáng chính là bóng tối.
Nếu ví Hạ Nhật Ninh là đại diện cho ánh sáng, vậy thì Sùng Minh chính là đại diện cho bóng tối.
Đây là hai sức mạnh vĩnh viễn không thể thỏa hiệp.
Cho nên Phùng Mạn Luân mới nói là kẻ địch lớn nhất của nhà họ Hạ đến rồi!
Nhưng mà, Sùng Minh đáng sợ nhất cũng không chỉ trong cạnh tranh buôn bán, mà là vì hắn ta trả thù thân bằng quyến thuộc của kẻ cùng cạnh tranh vô cùng tàn nhẫn.
Dựa vào chính thủ đoạn đê tiện như vậy, hắn ta bức ép từng đối thủ tan cửa nát nhà, mất cả mạng sống.
Tranh đấu ngoài sáng, Hạ Nhật Ninh không sợ bất cứ ai, nhưng hắn lại chẳng thể bảo đảm mấy trò mờ ám trong bóng tối của đối phương không ảnh hưởng đến Thẩm Thất.
Đây là lý do vì sao khi Phùng Mạn Luân làm ra dáng vẻ bảo vệ Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh lại ngầm đồng ý.
Phùng Mạn Luân sẵn lòng tỏ thái độ trước mặt Sùng Minh, nhà họ Phùng sẵn lòng bảo vệ Thẩm Thất, đó coi như lấy lòng nhà họ Hạ.
Hạ Nhật Ninh tiếp nhận sự lấy lòng này.
Thêm một người bảo vệ Thẩm Thất cũng tốt.
Hạ Nhật Ninh đưa tay vuốt tóc Thẩm Thất, hôm nay Thẩm Thất có tạo kiểu tóc, lo rằng sẽ làm rối tóc nên Hạ Nhật Ninh cũng không xoa đầu cô, chỉ vỗ nhè nhẹ mà nói: “Đừng hỏi nữa, nói chung, bọn anh sẽ bảo vệ em.”
Phùng Mạn Luân cũng gật đầu đáp: “Anh ta chỉ tạm thời về đây thôi, sẽ không ở lâu đâu. Trong thời gian này, em phải cẩn thận một chút.”
Thẩm Thất gật đầu, cái hiểu cái không.
Bọn họ không đáp, hẳn là không thể nói được?
Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh nhìn về Phùng Mạn Luân cũng bỗng chốc trở nên phức tạp, hắn nói: “Mạn Luân, chúng ta qua đây nói chuyện đi.”
Phùng Mạn Luân gật đầu, đi theo Hạ Nhật Ninh.
Hai người vốn đang tranh cao thấp, thế nhưng sự xuất hiện của Sùng Minh buộc hai người không thể không tạm thời buông xuống ân oán, đồng lòng ngăn cản kẻ địch bên ngoài.
Người như Sùng Minh có liên quan đến đủ loại ngành nghề, cũng không phải là kẻ đàng hoàng.
Trước đây hắn ta chưa bao giờ đặt chân đến Việt Nam mà luôn hoạt động ở châu Mỹ.
Lần này đột nhiên đến, chẳng lẽ hắn ta có mục đích gì khác?
Hạ Nhật Ninh dẫn Phùng Mạn Luân đi sang một bên, mở miệng nói: “Có phải là anh có tin tức gì không?”
Phùng Mạn Luân thở dài một tiếng, nói ra: “Đúng là có chút tin tức, nhưng mà cũng không