Trước lúc Phùng Khả Hân tới, cô ta đã bị Phùng Mạn Luân cảnh cáo gắt gao, nếu hôm nay cô dám giở trò với Thẩm Thất thì đời này cô đừng mong quay về nữa.
Phùng Mạn Luân luôn giữ hình tượng quân tử khiêm tốn, điềm đạm, rất ít khi cảnh cáo hung dữ như vậy.
Vì vậy Phùng Khả Hân sợ phát run, quả thực không dám nhằm vào Thẩm Thất nữa.
Nhưng không nhằm vào Thẩm Thất không có nghĩa là buông tha Thẩm Thất.
Do đó Phùng Khả Hân không nhịn được liền thì thầm vài câu vào tai Thẩm Thất.
Có điều cô ta cũng biết ăn nói có chừng mực, chỉ nói những thứ cần nói.
Nhưng chỉ vỏn vẹn mấy câu đó cũng đủ khiến sắc mặt Thẩm Thất thay đổi rõ ràng.
Cô đương nhiên biết chỉ số nhan sắc vượt bậc của Hạ Nhật Ninh được công nhận trên trường quốc tế!
Nhưng thế giới này vẫn còn một người có chỉ số nhan sắc vượt bậc như vậy nữa. Đó chính là anh trai cô, Thẩm Lục!
Trước đây, Thẩm Lục là một người có bệnh tự kỷ, vì vậy trước giờ chưa từng xuất hiện trước mặt người lạ.
Nhưng chỉ vài ngày nữa, Thẩm Lục sẽ hoàn toàn hồi phục sức khỏe và trở thành người bình thường.
Sau khi hắn trở về, chắc chắn sẽ rơi vào tầm ngắm của quần chúng.
Khuôn mặt của hắn cũng rất trái ý trời!
Hắn không thể sánh với Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh có năng lực tự bảo vệ bản thân, còn Thẩm Lục thì không!
Vì vậy khi Thẩm Thất nghe thấy những lời này của Phùng Khả Hân, không hoảng sợ mới lạ đó!
Khi nãy, thấy dáng vẻ vô cùng kỳ lạ của Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất đã biết tên Sùng Minh này không đơn giản rồi.
Hạ Nhật Ninh là nhân vật thế nào chứ?
Cười nói nhàn nhã cũng khiến người ta hồn bay phách lạc.
Nhưng một người đàn ông hô mưa gọi gió như vậy, sao lại không khiến Thẩm Thất kinh hồn bạt vía nhỉ?
Kẻ địch là tên có thủ đoạn vô cùng độc ác, sao Thẩm Thất lại không hoảng sợ nhỉ?
Nhưng cho dù trong lòng có dậy sóng thì trên mặt vẫn không để lộ nửa phần hoảng sợ.
Ít nhất Thẩm Thất vẫn còn biết điều này.
Lúc này khách khứa cũng đến nhiều rồi, Thẩm Thất cố gắng giữ vững tinh thần, mỉm cười đón khách.
Thấy Thẩm Thất không bị đả kích đánh gục, Phùng Khả Hân ôm một bụng tiếc nuối bỏ đi.
Ả Thôi Nguyệt Lam kia không phải luôn tranh giành với Thẩm Thất à?
Sao lại không thấy bóng dáng ả ta đâu?
Đúng là cái đồ chỉ để trưng bày!
Phùng Khả Hân hậm hực lẩm bẩm.
Kỳ thực, cả thế giời đều đang đi tìm Thôi Nguyệt Lam.
Hiện tại, chẳng ai biết Thôi Nguyệt Lam đang rúc ở xó nào để tuyệt vọng nữa?
Lần thứ hai Thôi Nguyệt Lam bị một tên lưu manh làm nhục, bầu trời trước mắt trở lên đen kịt, cô ta đắm chìm trong hạnh phúc bị hủy hoại, không cả đếm xỉa đến chuyện sửa sang lại bản thân.
Bởi vậy, cô ta cũng không cảm thấy bản thân mình còn trẻ trung, mà thấy nó đang dần dần già đi.
Hai ngày sau, cô dùng khăn quàng cổ che kín mặt. Sau đó phá hoại không biết bao nhiêu thiết bị công cộng để trút giận thì mới phát hiện bản thân mình có điều gì đó khác thường.
Cô ta lái xe đến một bệnh viện nhỏ ở ngoại ô trong vô thức.
Kết quả xét nghiệm của bệnh viện như sét đánh mang tai!
Cô ta bị lây bệnh qua đường tình dục.
Thôi Nguyệt Lam không ngờ bản thân lại đen đủi như vậy!
Người đã làm nhục cô chắc chắn là người mang bệnh viêm gan B!
Tại sao lại như vậy!
Tại sao lại thành như vậy chứ!
Tất thảy những điều này không phải là thứ mà Thẩm Thất phải gánh chịu sao?
Vì sao lại bắt cô phải gánh chịu?
Cô chỉ đến xem trò cười thôi mà!
Giờ phút mà Thôi Nguyệt Lam cầm tờ giấy xét nghiệm kia, đôi tay hung hăng bấu lấy da đầu, cô đứng tại chỗ điên cuồng gào lên: “Không đúng, không phải như vậy! Không liên quan đến tôi! Không phải tôi làm đâu! Không! Không phải tôi! Thẩm Thất! Là cô ta! Là cô ta hại tôi! Thẩm Thất, cô tiêu đời rồi, cô đừng vội mừng! Tôi phải vùi dập cô! A a a...”
Tiếng thét chói tai của Thôi Nguyệt Lam thu hút rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh.
Cô ta cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay nhưng lại không tin vào mắt mình.
Thấy biểu hiện của Thôi Nguyệt Lam, mọi người xung quanh đều ngấm ngầm đoán được.
Hoặc là mang thai ngoài ý muốn, hoặc dính bệnh tình dục.
Thôi Nguyệt Lam gầm thét một hồi rồi ngồi lặng yên trên mặt đất lạnh lẽo như người mất hồn, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cô vò nát tờ xét nghiệm trong tay rồi ném vào thùng rác, đứng lên từng mặt đất, bước đi tập tễnh.
Cái giây phút cô đi ra khỏi cổng bệnh viện, cô ta tự thề với lòng mình, cô ta nhất định phải vùi dập Thẩm Thất!
Cô nhất định phải báo thù!
Cô vốn muốn liên hệ với Hạ phu nhân.
Nhưng hiện tại cô còn mặt mũi nào để gặp bà ấy nữa?
Thân đầy dơ bẩn lại còn bị nhiễm bệnh sinh dục nữa!
Cô phải trốn đi, đợi sóng yên biển lặng mới xuất hiện lại.
Vì vậy đây chính là nguyên nhân Thôi Nguyệt Lam vẫn luôn biệt tăm.
Trong lễ mừng thọ tám mươi tuổi của Hạ lão phu nhân, Thôi Nguyệt Lam chỉ đành âm thầm trốn vào một góc.
Nhất là khi cô nhìn thấy Thẩm Thất cười tươi như hoa đứng cạnh Hạ Nhật Ninh, hai người họ tay trong tay, ngọn ngào thân mật đón khách. Khi ấy, Thôi Nguyệt Lam cảm nhận được hạt giống khao khát được báo thù trong lòng cô đang đâm chồi, chớp mắt đã thành cây đại thụ che kín trời rồi.
Thôi Nguyệt Lam cảm thấy cô không thể tiếp tục đứng nhìn bản thân mình thất bại như vậy được.
Bằng không, lửa giận nơi đáy lòng cô sắp không khống chế được mà bùng cháy rồi. Thấy tất cả mọi người đều đang xúm lại xung quanh Thẩm Thất!
Thôi Nguyệt Lam lặng lẽ rời đi.
Không một ai biết cô đã từng đến đó.
Mà lúc này, những khách mời quan trọng của Hạ gia đã đến đông đủ.
Còn những khách mời ít quan trọng hơn thì giao lại cho quản gia tiếp đón.
Lần này Hạ gia cũng không mời quá nhiều người, chỉ mời các gia đình danh gia vọng tộc có quan hệ với họ thôi.
Cũng có một vài người là nhân vật quan trọng của một số quốc gia.
Vì vậy những khách mời quan trọng nhất đều tập trung ở trước biệt thự của Hạ lão phu nhân rồi lần lượt tiến đến chúc thọ bà ấy.
Hạ lão phu nhân là tâm phúc của Hạ gia, hôm nay bà ấy mặc một bộ trang phục mừng thọ của triều Đường, ngồi ngay vị trí đầu tiên. Nhìn thấy quà tặng của mọi người, bà ấy mỉm cười phúc hậu gật đầu rồi hàn huyên đôi lời khách sáo với đối phương.
Những khách mời của ngày hôm nay, người nào cũng là nhân vật có máu mặt.
Tùy tiện chọn ra một người, giậm chân một cái, đều có thể xưng bá một trấn.
Đây không phải nói ngoa.
Mà quả thực là xưng bá một trấn.
Trong số đó có một người đàn ông trung niên có vẻ bề ngoài xấu xí, hắn từng gây chiến vì người đẹp, phóng khoáng ném hằng trăm tỷ để thu mua một công ty chỉ bởi vì hắn thích một cô lễ tân của công ty đó.
Mà cô lễ tân này không chịu đáp ứng hắn.
Hắn không thể thành người đàn ông của cô nên muốn