Sau khi đối phương chào hỏi với Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất: “Đây là do Hạ lão phu nhân đặc biệt dặn dò đem qua. Lão phu nhân nói, không cần biết thiếu nãi nãi có ở nhà họ Hạ hay không, thân phận và địa vị cũng sẽ không thay đổi. Trong bụng lại mang cốt nhục nhà họ Hạ, cho nên nhà họ Hạ không thể không lo được. Những thứ này đều là thiếu nãi nãi nên nhận cả. Sau này nhà họ Hạ sẽ mỗi ngày đúng giờ đúng giấc đem đồ qua, không biết thiếu nãi nãi khi nào thì rảnh?”
Thẩm Thất ngây người một lúc.
Hạ Nhật Ninh và bà nội đều gửi đồ qua?
Lần này nên làm thế nào?
Những thứ này nên nhận hay là không nhận đây?
Nếu nhận, thì còn ly hôn gì nữa?
Nếu không nhận, phía Hạ Nhật Ninh còn dễ nói, phía bà nội thì sao?
Đò của người lớn ban cho không từ chối được.
Đặc biệt là ngày quan trọng như hôm nay, bà nội không ngại hạ mình tặng quà cho mình, mình làm sao mà từ chối cho được?
Thẩm Thất chỉ có thể nói: “Cám ơn quà của bà nội, giờ tôi không thể tự mình tới nhà cám ơn được. A đúng rồi, chờ tôi một lát.”
Thẩm Thất nahnh quay người đi, đến trong phòng, ôm lấy một cái hộp qua, đưa cho người tới đây, nói: “Đây là tôi quà năm mới tôi chuẩn bị cho bà nội. Cậu đến thật đúng lúc, đem về chung nhé.”
Đối phương cười híp mắt nhận lấy.
“Thế thì tôi đặt những đồ của lão phu nhân xuống đây nhé, thiếu nãi nãi, Thẩm phu nhân, năm mới vui vẻ!” Đối phương cười híp mắt rồi quay người rời khỏi.
Tiểu Xuân thấy Thẩm Thất nhận lấy quà của Hạ lão phu nhân, liền cười càng vui hơn: “Thiếu nãi nãi, thế tôi cũng đặt đồ xuống nhé.”
Thẩm Thất chưa nói ra miệng, Tiểu Xuân đã chạy mất tiêu rồi.
Nhìn một đống quà Thẩm Thất và Thẩm Tử Dao có phần ngơ ngác.
Làm sao đây?
Đồ đạc cũng đã tặng rồi, chẳng lẽ có thể đưa trả cho anh ta sao?
Thẩm Thất cắn răng, nói: “Đều đem vào trong! Cứ xem như Hạ Nhật Ninh chi trả trước tiền trợ cấp vậy!”
Thẩm Tử Dao nhịn cười, cùng Thẩm Thất đem một đống đồ vào trong.
Thế là, trên mặt đất phòng khách chất một đống đồ.
Làm sao đây?
Xé! Xem rốt cuộc đều tặng những gì!
Thế là, Thẩm Thất cũng kéo Thẩm Lục từ trong phòng ra, ba người cùng ngồi trên mặt đất, bắt đầu xé những quà này.
Thẩm Thất than thở nói: “Như thế con đột nhiên có cảm giác như thời đại học xé chuyển phát nhanh ở trường vậy.”
Không phải như thế sao.
Tiểu Xuân và người mà Hạ lão phu nhân sai tới, cũng như người chuyển phát nhanh vậy, đưa một đống chuyển phát nhanh xong sau khi ký nhận thì liền rời khỏi.
Sau đó phần còn lại chính là xé đóng gói.
Nghe câu nói của Thẩm Thất, Thẩm Lục và Thẩm Tử Dao đều cười.
Thế là, bắt đầu xé bao bì, thì càng không có áp lực tâm lý nào rồi.
Tốc dộ Thẩm Thất rất nhaanh, một lúc thôi đã xé được một đống.
Có thức ăn có đồ uống có đồ dùng, còn có một hộp đựng một đống thẻ tín dụng.
Những thẻ này đều là trước khi bỏ đi Thẩm Thất để trả lại cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh lại y nguyên đưa lại cho Thẩm Thất, còn thêm một tấm thẻ tín dụng không hạn mức nữa.
Quà mà Hạ lão phu nhân tặng rất thực dụng.
Là phương thuốc mà do chính bác sĩ Tần điều chế, ngoài ra kèm theo một số thuốc có công dụng làm giảm cơn buồn nôn trong thời kỳ đầu mang thai.
Cái này đối với Thẩm Thất mà nói, đúng là đến thật đúng lúc.
Vừa rồi còn đang khó chịu tới mức chết đi sống lại.
Hạ lão phu nhân từ bên biệt thự nhà họ Hạ tìm ra không ít dược liệu tốt, chuyên dụng cho Thẩm Thất bồi bổ cơ thể.
Mấy dược liệu này đều không phải loại mạnh, mà toàn bộ đều có ích với thai phụ và thai nhi.
Lại thêm một số quần áo giày dép thích hợp với bà bầu, hàng loạt đều là Hạ lão phu nhân đặt làm cao cấp.
Từ áo ngoài cho đến áo trong, đến giày vớ v.v, tất cả đều được đặt làm cao cấp cả, vừa người lại êm dịu, thoải mái mà nhẹ nhàng.
Hạ lão phu nhân đúng là quá chu đáo.
Cảm nhận được sự chu đáo của Hạ lão phu nhân. Thẩm Thất không nhịn được liền gửi tin nhắn cho Hạ lão phu nhân, bày tỏ sự cảm ơn.
Hạ lão phu nhân trả lời tin nhắn cũng rất nhanh: “Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Chỉ đơn giản sáu chữ, khiến cho trái tim Thẩm Thất ấm áp như mùa xuân.
Sau khi xé hết quà, Thẩm Tử Dao giúp Thẩm Thất sắp xếp xong mới nói: “Nếu hạ gia không có mẹ chồng con phá đám, thì tốt biết mấy!”
Cái gì cũng tốt, duy nhất chính là có một mẹ chồng không vừa.
Tiểu Thất đây là số gì thế này!
Thẩm Thất cười khổ: “Có lẽ đây chính là số mạng. Có lẽ, con và Hạ Nhật Ninh định sẵn cả đời này không thể yên ổn bên nhau. Bỏ đi, năm mới không nói mấy chuyện này nữa.”
Thẩm Tử Dao vỗ vai Thẩm Thất nói: “Mẹ đi nấu nướng, hôm nay chúng ta cứ vui vẻ.”
Thẩm Lục từ lúc nãy đến giờ cứ ở trước máy tính đánh đánh gõ gõ, Thẩm Thất không nhịn được sự hiếu kỳ liền tới gần: “Anh, anh đang bận gì đó?”
“Gần đây có người cứ truy tìm tung tích của anh.” Thẩm Lục trả lời nói: “Tuy anh đã cho một con đường hanh tung giả, gạt họ đi qua đó, nhưng đối phương hình như không chịu từ bỏ, thật phiền phức!”
Thẩm Thất không kiềm được liền kéo chiếc ghế sang ngồi, hiếu kỳ mà nhìn Thẩm Lục linh hoạt điều khiển máy tính.
Được thôi, trên đó viết cái gì, Thẩm Thất đều nhìn không hiểu.
Thẩm Lục nhìn lấy Thẩm Thất, nói: “Rất nhàm chán?”
Thẩm Thất gật đầu: “Em vốn tính đi vào bếp phụ, kết quả vừa vào, liền bị mẹ đuổi ra?”
Thẩm Lục cười, xoay người mở chiếc máy khác, nói với Thẩm Thất: “Có muốn chơi game một chút để giết thời gian không?”
Mắt Thẩm Thất liền lóe sáng: “Đước đấy! Khi xưa thấy bạn bè trong lớp đều chơi, em cũng rất ngưỡng mộ. Tiếc là lúc đó em mãi bận làm việc kiếm tiền, không có thời gian chơi. Bây giờ tốt rồi, cuối cùng có thời gian để chơi rồi.”
Thẩm Lục sủng nịnh sờ đầu Thẩm Thất: “Tiểu Thất, ngoan, sau này muốn chơi gì cứ chơi. Nhưng, vẫn phải quan tâm sức khỏe. Em muốn chơi game gì?”
Thẩm Thất nghiêng đầu suy nghĩ: “Có loại game phong cách cổ xưa không? Em vẫn thích thể loại có giao diện cổ xưa.”
“Có đấy.” Thẩm Lục liền mở một giao diện, giúp Thẩm Thất đăng ký tài khoản, đưa chuột và bàn phím cho Thẩm Thất nói: “Trên đó có hướng dẫn, em cứ làm theo từng bước trên hướng