Có lẽ đang đoàn tụ với người nhà của hắn?
Người nhà? Haha, thật sự là cụm từ khiến người ta căm ghét.
Sùng Minh rối rắm đứng ở đầu phố chẳng có mục đích.
Không thể phủ nhận, trong giờ phút này, đột nhiên hắn rất muốn nhìn thấy Thẩm Lục.
Muốn nhìn thấy khuôn mặt không kiên nhẫn của hắn, nhưng vì kiếm tiền nên dù ghét bỏ vẫn đồng ý ở lại.
Hắn lại nhìn qua những người bước đi trên con đường lớn, thật sự khiến người ta buồn nôn vì dung tục tầm thường.
Vào lúc Sùng Minh đang cảm thấy cô đơn, thì Hạ Nhật Ninh cũng không ổn chút nào.
Rõ ràng là năm đầu tiên sau khi kết hôn nhưng hắn lại trở thành kẻ lẻ loi.
Không khí trong nhà lớn của Hạ gia cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Tất cả mọi người đều có vẻ đầy thận trọng.
Bởi vì lễ giao thừa, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt được cho phép tới đây ăn bữa cơm đoàn viên.
Nhưng Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cũng không dám nói dù chỉ một câu.
Hạ Nhật Ninh cũng chẳng hé miệng.
Trong lòng Hạ Nhật Kỳ đang nghĩ tới chuyện khác nên cũng không mở miệng.
Vì thế, một nhà im lặng ngồi cùng nhau, chẳng ai nói gì.
Hạ lão phu nhân quay đầu hỏi Hạ Nhật Kỳ: “Nhật Kỳ, lúc trước cháu nguyện buông bỏ tất cả quyền thừa kế Hạ gia để đi thăm thú đây đó. Nửa năm nay cháu có thu hoạch gì?”
Hạ Nhật Kỳ ngẩng đầu nhìn Hạ lão phu nhân, trả lời rất vui vẻ: “Bà nội, cháu cảm thấy chuyện mình lựa chọn là vô cùng đúng đắn.”
“Ồ, nói thử xem.” Trên mặt Hạ lão phu nhân lộ ra ý cười. Bà hỏi “Thu hoạch được gì mà khiến cháu vui vẻ như vậy?”
Hạ Nhật Kỳ cười tít mắt trả lời: “Nửa năm nay, cháu đã đi qua rất nhiều rất nhiều nơi, chụp được rất nhiều rất nhiều cảnh sắc, khám phá thêm nhiều điều xinh đẹp. Đây là những điều lúc trước ở Hạ gia cháu chưa từng nhìn thấy. Bỗng nhiên cháu cảm thấy, căn bản cháu không thích hợp với việc buôn bán mà thích hợp làm một kẻ rong chơi nhàn tản. Trong lần du lịch này, cháu gặp được một cô gái vô cùng đặc biệt. Cô ấy độc lập tự chủ, thông minh hào phóng vô cùng. Điều quan trọng nhất chính là cô ấy có suy nghĩ rất giống cháu. Đáng tiếc là, chúng cháu vội vàng gặp gỡ rồi lại chia tay, cháu không kịp hỏi lai lịch của cô ấy. Cháu chỉ biết rằng cô ấy cũng là người thành phố Vinh. Mấy ngày trước cháu quay trở về thành phố Vinh sớm hơn dự định là vì muốn tìm thông tin của cô ấy. Bà nội, nếu có thể, cháu có thể dẫn cô ấy về gặp bà không?”
Hạ lão phu nhân kinh ngạc nhìn Hạ Nhật Kỳ: “Nhật Kỳ, cháu nghiêm túc sao?”
Hạ Nhật Kỳ gật đầu trịnh trọng: “Vô cùng nghiêm túc.”
Chiếc đũa trong tay Hạ Nhật Ninh bỗng rơi xuống mặt bàn.
Người ngồi quanh bàn cùng quay đầu nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Trong lễ nghi bàn ăn, đây là hành vi vô cùng thất lễ.
Nhưng vào lúc này, Hạ Nhật Ninh cũng không quan tâm nhiều. Hắn lập tức hỏi Hạ Nhật Kỳ: “Anh, anh trở về sớm là vì tìm một người con gái khác?”
Hạ Nhật Kỳ gật gật đầu: “Đúng rồi, làm sao vậy?”
“Vậy anh... Mấy ngày này đã gặp Thôi Nguyệt Lam chưa?” Trong lòng Hạ Nhật Ninh hiện lên một dự cảm không lành.
Không ổn, bị Thôi Nguyệt Lam lợi dụng rồi!
Ánh mắt Vưu Tâm Nguyệt cũng liếc về phía Hạ Nhật Kỳ.
Hạ Nhật Kỳ cũng không hiểu sao lại bị hỏi: “Đâu có gặp? Anh gặp nó làm gì? Anh cũng không biết nó đã về nước. Anh và nó đã mấy năm không liên lạc, không gặp mặt rồi. À, đúng rồi, hôm đó đi gặp nó không phải vì em nói với anh rằng Lam Lam đang ở rất gần anh, nhờ anh tới đón con bé sao? Sao đó nó nói với anh cơ thể không khỏe, sợ không có cách nào về nhà. Bởi vậy, anh cùng nó tới bệnh viện. Nhật Ninh, mẹ, mọi người nhìn con kỳ quái như thế để làm gì?”
Đáy lòng Hạ Nhật Ninh và Vưu Tâm Nguyệt cùng chìm xuống.
Chuyện gì thế này?
Vì sao lý do thoái thác của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng Thôi Nguyệt Lam nói với mọi người rằng, mấy ngày đó cô ấy đều ở cùng Hạ Nhật Kỳ, mà đứa nhỏ này cũng là của Hạ Nhật Kỳ.
Nhưng Hạ Nhật Kỳ lại nói rằng, ngày Thôi Nguyệt Lam đi tới bệnh viện hắn mới gặp cô ta.
Như vậy, rốt cuộc là ai đang nói dối?
Hạ Nhật Ninh không còn tâm trạng ăn cơm nữa, lập tức đứng lên nói: “Anh, anh lại đây, em có lời muốn nói với anh.”
Nét khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Hạ Nhật Kỳ, nhưng hắn vẫn hơi gật đầu, nói với Hạ
lão phu nhân: “Bà nội, con đi ra đó một chút.”
Ánh mắt Hạ lão phu nhân lóe lên, gật đầu đồng ý.
Đừng thấy bà tuổi tác đã cao, thế nhưng có rất nhiều chuyện đều chẳng giấu được ánh mắt của bà.
Có người gây chuyện, bà sẽ không dễ dàng tha thứ.
Hạ Nhật Ninh đợi Hạ Nhật Kỳ tới, không đợi đối phương đặt câu hỏi đã trực tiếp hỏi luôn: “Anh, những điều anh vừa nói đều là sự thật?”
Vẻ mặt Hạ Nhật Kỳ lộ vẻ khó hiểu: “Cái gì thật cái gì giả? Nhật Ninh, em đang lo lắng điều gì? Anh đã từ bỏ quyền thừa kế Hạ gia. Với em mà nói, anh không còn bất cứ uy hiếp nào nữa. Vì sao em vẫn hỏi anh vấn đề như thế?”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nhắm lại, hai nắm đấm siết chặt, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay.
So với Thôi Nguyệt Lam, hắn tin tưởng Hạ Nhật Kỳ hơn!
Nói cách khác, hắn sẽ không vì bảo vệ danh dự của Hạ Nhật Kỳ mà tự mình giám sát việc Thôi Nguyệt Lam bỏ đi đứa bé kia!
Hiện giờ Hạ Nhật Kỳ lại nói như vậy, vậy ngẫm lại, nhất định người nói dối là Thôi Nguyệt Lam!
Bởi vì, Hạ Nhật Kỳ đối mặt riêng tư với Hạ Nhật Ninh nên không cần thiết phải nói dối!
Hạ Nhật Kỳ nhìn vẻ mặt không ổn của Hạ Nhật Ninh, hắn lập tức nhận ra được điều gì đó. Hắn truy hỏi: “Nhật Ninh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong câu đó, Hạ Nhật Kỳ lại lập tức hỏi thêm một câu: “Có liên quan tới Lam Lam? Vừa rồi anh còn muốn hỏi em, những video và ảnh chụp kia của Lam Lam trong ngày sinh nhật của bà nội, rốt cuộc là chuyện gì?
Hạ Nhật Ninh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Nhật Ninh này bày mưu lập kế bao ngày, không ngờ bây giờ lại bị cho vào bẫy. Thôi Nguyệt Lam nói với em, mấy ngày trước đó anh vẫn luôn đi cùng cô ấy, hơn nữa hai người đã ở bên nhau rồi. Trong bụng cô ấy có con của anh.”
Cả người Hạ Nhật Kỳ ngây ngẩn.
Vẻ mặt dùng từ kinh hoàng cũng không đủ để miêu tả.
“Đùa gì thế! Bọn này là anh em đấy!” Hạ Nhật Kỳ sững sỡ, đi qua đi lại vài vòng: “Anh phải cầm thú thế nào mới có thể động tay động chân với