Trong khung chat của Lưu Nghĩa hiện lên một câu: “Anh chắc chắn muốn kết hôn trong game với tôi à? Nhưng mà tôi là nam.”
Văn Nhất Phi trả lời ngay: “Không sao, cậu cứ xem tôi là nữ đi!”
Lúc này Lưu Nghĩa mới phát hiện đối phương đúng là nữ, chỉ vì quần áo trung tính quá mức cho nên mới không thể phân biệt được giới tính.
Lưu Nghĩa cười ha hả: “Nếu như anh có thể thắng tôi thì tôi sẽ suy nghĩa một chút.”
Lưu Nghĩa vừa gửi câu này xong, Văn Nhất Phi vừa thấy khung chat hiện lên có tin nhắn mới.
Đột nhiên, màn hình máy tính lóe sáng!
Màn hình bỗng đen kịt.
Văn Nhất Phi ngây người!
Khoan đã, cô vừa trả lời gì ý nhỉ?
Cuối cùng thì cô đồng ý hay là từ chối?
Cả người Văn Nhất Phi như muốn nổ tung, hắn cầm laptop lên ném về phía trợ lý: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Trợ lý nhanh chóng giơ tay bắt lấy rồi nói: “Văn thiếu, hết pin rồi ạ! Ngài đã chơi mấy tiếng đồng hồ rồi! Lúc này tôi đã nhắc ngài sạc pin rồi nhưng mà ngài không hề phản ứng.”
Phản ứng cái đầu cậu ý!
Lúc nãy căng thẳng như thế thì làm sao tôi nghe thấy các cậu nói gì chứ!
Văn Nhất Phi ôm một bụng tức giận, đám trợ lý vừa thấy chuyện không hay thì liền nhanh chóng cắm sạc vào rồi vội vàng khởi động lại máy!
Đến lúc Văn Nhất Phi đăng nhập được vào trò chơi thì phát hiện Lưu Nghĩa đã đăng xuất mất rồi, lịch sử cuộc trò chuyện cũng biến mất.
Văn Nhất Phi chán nản vô cùng, hắn cảm thấy cuộc đời thật là u ám!
Sở dĩ Lưu Nghĩa đăng xuất chính là vì Thẩm Thất phải đăng xuất.
Thẩm Thất đăng xuất là bởi vì Thẩm lão phu nhân đã chuyền nước xong rồi.
Thẩm Thất thu dọn laptop rồi cười híp mắt nói với Thẩm lão phu nhân: “Bà ngoại ơi, chúng ta về nhà nhé!”
Thẩm lão phu nhân vừa mới ngủ một giấc dậy, bà nhìn mu bàn tay vừa mới rút kim chuyền ra rồi nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, cháu đã vất vả ngồi canh chừng ta ở đây rồi.”
“Có gì vất cả đâu ạ! Cháu vừa nhìn bà chuyền nước lại vừa chơi game nên thời gian trôi qua rất nhanh ạ.” Thẩm Thất thật thà trả lời.
“Lúc này y tá đã nói rằng bà chuyền nước xong thì sẽ không sao nữa.
Chỉ có điều mấy ngày này bà cần phải chú ý đến việc ăn uống, không được ăn những đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, hơn nữa không được ăn uống, rượu chè quá mức! Nhất định không được ăn nhiều! Còn nữa, cháu đã nhờ y ta kê cho một số loại thuốc kích thích tiêu hóa rồi, đều là thuốc bắc cả, nó sẽ không gây tác dụng phụ gì cho bà.
Bác sĩ nói, những người cao tuổi thì chức năng của dạ dày kém đi nhiều rồi, cho nên phải đặc biệt chú ý mới được.”
Nghe Thẩm Thất lải nhải dặn dò, Thẩm lão phu nhân giơ ta lên ấn vào trán Thẩm Thất một cái: “Cháu đúng là một bà quản gia nhỏ! Quản cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ!”
Thẩm Thất cười hì hì: “Thế thì bà cũng phải nghe mới được ạ!”
Lúc này, Hạ Nhật Ninh từ bên ngoài đi vào, thấy Thẩm Thất đăng xuất rồi cho nên hắn sẽ không còn hứng thú chơi để chơi tiếp nữa.
Hạ Nhật Ninh đi đến nói: “Bà ngoại, chúng ta về thôi ạ.”
Thẩm Thất nhịn không được mà hỏi: “Anh xong việc rồi à?”
Hạ Nhật Ninh đột nhiên chột dạ: “Ừm, anh làm xong hết rồi.
Mấy chuyện liên quan lễ tết nhiều quá, đúng là phiền phức.”
Thẩm Thất không hề hoài nghi chuyện gì cả, cô nói: “Em vừa gọi điện thoại cho anh em, em bảo là bọn họ không cần đến đây nữa, chúng ta đưa bà về là được rồi.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Đi thôi, để anh đỡ bà ngoại.”
Thẩm lão phu nhân nghiêm túc nói: “Ta chỉ bị ngộ độc thức ăn thôi chứ có phải gãy chân đâu, không cần phải đỡ ta! Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất nở nụ cười cùng một lúc, bọn họ nói: “Được ạ, vậy thì bà cẩn thận một chút ạ.”
Ba người họ cười đùa rồi quay về Thẩm gia.
Vừa bước vào cửa thì đã thông báo cho mọi người rằng hôm nay sẽ ăn thanh đạm một chút.
Những người khác thì không sao nhưng thức ăn của Thẩm lão phu nhân thì phải tiết chế hết mức, tuyệt đối không thể để cho bà ăn nhiều.
Khiến cho Thẩm lão phu nhân ai oán than rằng mình ăn không đủ no.
Nhưng mà mọi người trong nhà đã nhất trí rằng không để cho bà ăn nhiều.
Mọi người cứ vui vẻ như thế suốt bữa trưa.
Ăn cơm trưa xong một lúc thì EL lại gửi email đến cho Thẩm Thất, cô ấy đã hỏi thăm được địa chỉ của Triển Hiểu Lâm rồi.
Vừa hay lại là một tỉnh lân cận cách tỉnh G không xa.
Cách khoảng tầm ba bốn tiếng lái xe là đến.
Thẩm Thất nắm lấy địa chỉ mà EL gửi cho, cô cũng Hạ Nhật Ninh đi tìm Thẩm Lục và Thẩm Tử Dao để bàn bạc: “Trên danh nghĩa Triển Hiểu Lâm cũng coi như là chú của chúng ta, ông ta vẫn luôn tìm kiếm tài sản mà ba để lại năm đó.
Chúng ta có cần đi hỏi ông ta để thăm dò về bí mật của chiếc lư đồng không?”
Rốt cuộc vì sao mà cô EL vội vàng tìm kiếm cái lư đồng như thế chứ?
Cô EL không nói thì cô cũng không tiện hỏi.
Nếu như những việc khác thì cũng bỏ qua nhưng mà dính líu đến phần mộ của ba thì nói gì đi chăng nữa cũng phải tìm hiểu cho ra lẽ.
Cũng không thể để cho người khác biết được chìa khóa đang nằm trong mộ của ba, nếu không thì sau này đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.
Lúc này, cuối cũng thì Tiểu Xuân cũng mang tin tức của Thẩm Ân Ân đến.
Sau khi thoát khỏi Thẩm Cương, Thẩm Ân Ân đã đến một thành phố nhỏ để mai danh ẩn tích.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn chỉ ăn không ngồi rồi mà lại cũng không có bản lĩnh gì cho nên cô ta nhanh chóng nghèo rớt mùng tơi.
Trong thời gian túng quẫn về kinh tế thì Thẩm Ân Ân đã chủ động làm tình nhân cho một lão già đầu hói giàu có.
Vì thế mà, Tiểu Xuân và Tiểu Đông đã nhanh chóng phong tỏa được vị trí của Thẩm Ân Ân, đồng thời trực tiếp hỏi chuyện của năm đó.
Tiểu Xuân ghi lại hết những câu trả lời của Thẩm Ân Ân vào trong hồ sơ rồi đưa cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh không hề xem mà đưa thẳng cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất lại đưa cho Thẩm Tử Dao trước.
Sau khi xem xong, Thẩm Tử Dao lại đưa cho Thẩm Lục và Thẩm Thất rồi nói: “Xem ra, thứ trong chiếc hòm này rất có khả năng là chiếc lư đồng đó.
Chỉ không ngờ được rằng chiếc lư đồng này lại còn có lai lịch như thế.
Chẳng trách năm đó ba của con lại cương quyết đòi mai táng ở chỗ đó.
Thì ra là vì cái này.”
Thẩm Thất nhanh chóng nhận lấy tài liệu rồi mở ra xem qua.
Những chuyện mà Thẩm Ân Ân biết đúng là không ít.
Lúc Lâm Vũ Tường và Thẩm Tử Dao vẫn chưa ly hôn vào năm đó thì việc này