Tất cả mọi người đều nhìn sang Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “chúng ta có thể nghĩ một cái cách nào đó không cần phải phá hoại ngôi mộ, mà vẫn lấy được chiếc chìa khóa.
Sau đó còn công khai để họ biết được chìa khóa đang nằm trong tay chúng ta.
Nếu làm như vậy, sự chú ý của đối phương sẽ nằm ở trên người chúng ta, mà không dồn sự chú ý vào mộ của bố nữa.
Chỉ cần ánh mắt của cả thế giới đều chuyển sang người chúng ta, như vậy mộ của bố sẽ an toàn rồi, nhưng nói cách khác, chúng ta sẽ rất nguy hiểm đấy.
“Không sao cả! Em không sợ! Chỉ cần đừng hủy hoại mộ của bố là được!” Thẩm Thất lập tức trả lời rất quyết tâm và quyết liệt.
Đối với Thẩm Thất mà nói, sự yên nghỉ của bố, quan trọng hơn tất cả mọi thứ!
“Anh cũng đồng ý.” Thẩm Lục gật đầu nói tiếp: “Anh cũng tán thành làm như vậy.
Chúng ta chỉ có canh giữ ngôi mộ, thì quá bị động mất.
Khi chìa khóa đã nằm trong tay chúng ta, thì chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động.”
Thẩm Tử Dao cũng gật đầu đồng ý: “mẹ cũng đồng ý.”
Nhưng sau đó, Thẩm Tử Dao lại tiếp tục nói: “chìa khóa thì hãy để Nhật Ninh bảo quản trước.
Tiểu Thất sẽ qua ở cùng chúng ta, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “vâng, được ạ.”
Thẩm Lục tiếp tục nói: “chúng ta hãy bắt tay vào việc ngay, đi tìm gặp Triển Hiểu Lâm.
Từ miệng ông ta, chúng ta có thể dò hỏi được, thực chất là người nào đang dòm ngó đến cổ vật bằng đồng này.”
Tất cả những người khác đều gật đầu đồng ý.
Hạ Nhật Ninh nói: “vị trí hiện tại của Triển Hiểu Lâm không quá xa, được rồi, ngày mai mùng 4 chúng ta sẽ qua đó xem xem.
Ta lấy danh nghĩa đến thăm chú để lấy cớ, chắc là ông ta sẽ không từ trối đâu.
”
Tất cả những người khác đều gật đầu đồng ý.
Thẩm Lục nói với Thẩm Tử Dao: “mẹ ơi, việc lần này hơi nguy hiểm, mẹ hãy ở lại nhà bà ngoại.
”
Lần trước để Thẩm Tử Dao ở lại Doanh Trại một mình, kết quả đã bị Tomas bắt cóc mất.
Sự việc lần đó, thật sự đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng Thẩm Thất.
Nghe Thẩm Lục nói vậy, Thẩm Thất liền gật đầu đồng ý: “đúng đúng đúng, ở Thẩm gia, chắc chắn là mẹ sẽ an toàn hơn đấy.
Đối phương có ngông cuồng đến mấy, cũng sẽ không dám đến chỗ bà ngoại bắt cóc người đâu.
Thẩm Tử Dao cũng biết, mình đi cùng đến đó sẽ chỉ làm cho các con thêm vướng bận thôi, bà đành trả lời: “được rồi, vậy mẹ sẽ ở lại nhà bà ngoại mấy ngày.
Các con ơi, nhất định phải lấy sự an toàn làm trên hết! Nhật Ninh, con là người hiểu biết và có năng lực nhất,” mẹ trao cho con cả hai đưa con cả trai cả gái của mẹ.
“Mẹ, mẹ hãy yên tâm! Dù con có đánh đổi cả tính mạng này đi nữa, con cũng sẽ không để cho hai người xảy ra chuyện đâu ạ! Hạ Nhật Ninh trả lời bà rất trịnh trọng.
“Ngoài ra cái cổ vật bằng đồng này, vẫn là để ở chỗ mẹ đi.
“Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “sự việc này bây giờ, chỉ nên có bốn người chúng ta biết thôi.
Phạm vi bí mật càng nhỏ sẽ càng tốt.
Không phỉ là con không tin tưởng cậu và bà ngoại, mà là không thể đảm bảo họ sẽ không giống như bố con lúc uống say rượu, nhất thời lỡ mồm lại nói chuyện này ra.
Nếu mà như vậy, chúng ta sẽ được ít hơn là mất đấy ạ!”
“Mẹ hiểu rồi.
” Thẩm Tử Dao gật đầu nói: “vậy cứ để ở chỗ mẹ vậy.
Mẹ sẽ lắp sẵn và cất nó lại chỗ cũ, giống như trước đây là được rồi.
”
Ba người liền gật đầu.
Sau một hồi bàn bạc xong hết mọi việc, Thẩm Thất đến chào hỏi Thẩm lão phu nhân, nói với bà ngày mai sẽ đi thăm nhà một người chú chưa một lần gặp mặt.
Thẩm lão phu nhân biết Thẩm Thất là con người trọng hiếu đạo, vì vậy cũng không có ngăn cản, chỉ dặn dò Thẩm Thất chuẩn bị thêm một chút quà chúc tết.
Vậy là, sáng sớm ngày mùng bốn tết, Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất và Thẩm Lục cùng ngồi xe ô tô, đi thẳng một mạch đến thành phố C nơi Triển Hiểu Lâm đang ở.
Từ thành phố G đến thành phố C, đi mất hai tiếng đồng hồ.
Một là do kỹ thuật lái xe của Tiểu Xuân quá tốt không điểm nào để chê trách, cũng do đang là dịp tết, và những người đi đường cũng rất ít, vì vậy đường rất thống thoáng đi một mạch đến thành phố C.
Triển Hiểu Lâm sinh sống ở một khu rất là cũ kỹ.
Khu này chắc cũng có đến ba mươi năm lịch sử rồi, tất cả các thiệt bị ở đây đều lão hóa rất là nghiêm trọng.
Những con người sống ở khu trong này, đa số đều là các công nhân viên chức xí nghiệp nhà nước trước đây và con cháu của họ
Sau đó vào năm 98 nổi lên phong trào thất nghiệp, các xí nghiệp nhà nước đều lần lượt đóng cửa, những công nhân viên chức trước đây cũng trở thành công nhân thất nghiệp, không thể không tìm con đường khác được.
Vì vậy, những người sinh sống tại khu vực này, bắt đầu có nhiều thành phần khác nhau, công việc gì cũng có hết cả.
Hiện nay thì rất ít thanh niên sinh sống ở đây nữa, đa số trong họ đều cho các công nhân đến từ nơi khác thuê lại, còn lại một ít số người già vì có tuổi nên không muốn chuyển đi.
Vì vậy khi chiếc xe thương vụ kéo dài xuất hiện trước cổng tiểu khu này, rất nhanh đã thu hút ánh mắt của một đám đông.
Đường trong tiểu khu này không được tốt lắm, nên xe ô tô phải đi rất chậm.
Đến cuối cùng, thật sự không thế đi tiếp được nữa, mọi người đành dừng xe ở ngoài, xách theo những món quà chúc tết, đi bộ vào bên trong.
Triền Hiểu Lâm cũng đứng trong đám đông đó xem cùng mọi người.
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng như vậy, Triển Hiểu Lâm xắn tay áo lên nói: “hư, nhìn là biết đây là loại người làm giầu bất nhân rồi! Lái chiếc xe tốt như vậy, đến chỗ chúng ta để khoe khoang hay sao chứ! ”
Những hàng xóm xung quanh đều cười lên: “Triển Hiểu Lâm, anh đúng là không ăn được nho thì chê nho chua! Chẳng phải mấy hôm trước anh vừa nói, trước đây anh cũng có một người họ hàng rất giầu có sao? Thế sao bao nhiêu năm rồi mà cũng không thấy người họ hàng giàu có đó đến thăm anh vậy? ”
Triển Hiểu Lâm mặt rất bất cần nhổ một bãi nước bọt, nói tiếp: “chắc chết rồi.
Mười mấy năm rồi còn gì! Nếu không phải vậy, anh ta dám không đến sao? Năm đó nếu không phải bố mẹ tôi đã nhận nuôi anh ta, làm sao anh ta có được thành tựu như ngày hôm nay? Tại thời điểm đó, anh ta đã là một doanh nghiệp rồi đấy! Nếu người họ hàng này của ta còn sống, nhất định ta sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều!”
Những hàng xóm xung quanh lại bắt đầu cười ồ lên: “Triển Hiểu Lâm lại đang nằm mơ rồi đấy! Ngày hôm qua còn kêu oang lên tìm người họ hàng kia đòi quyền thừa kế? Nói là muốn tìm lại cổ vật gì đó! Hư! Cổ vật cái gì chứ! Năm đó vợ chồng già lão Triển thật thà đến vậy, thì có được cái cổ vật gì chứ! Triển Hiểu Lâm lại đang lừa chúng ta rồi!”
Triển Hiểu Lâm trả lời rất tinh tướng phấn chấn: “mọi người