Charley này, thật đúng là thỏ khôn biết đào ba hang a!
Không ngờ được, ông ấy âm âm thầm thầm, đồng thời tiến hành hai sự việc.
Một bên là ra tay với Triển Hiểu Lâm, một bên là ra tay với Từ Vân Khê.
Hai người này, thoạt nhìn đều là nhân vật ở phía ngoài mép, cùng với phần mộ của Đại Đế không chút nào liên quan cả.
Nhưng mà, mục tiêu cuối cùng nhất lại là chỉ hướng về một người: Thẩm Thất.
Hai người này, đều là cùng Thẩm Thất có quan hệ đấy.
Như vậy, mục tiêu cuối cùng nhất của Charley là —— Thẩm Thất!
Nghĩ thông suốt điểm này, mấy người đều nhìn về phía Thẩm Thất.
"Tiểu Thất, bên cạnh cậu quá nguy hiểm! Những ngày này cậu tốt nhất đều không nên đi đâu cả!" Lưu Nghĩa lập tức nói: "Tớ cả ngày cùng đi theo cậu!"
Thẩm Thất thấp giọng nói: "Không chắc chắn.
Anh trai cũng sẽ có nguy hiểm!"
Văn Nhất Phi nói: "Nếu như là Thẩm Lục, thì lại khá tốt.
Anh ấy là người thông minh, có thể bắt được anh ấy làm con tin, ít nhất phải trên chỉ số thông minh tuyệt đối vượt qua anh ấy mới có thể.
Thẩm Lục có thể dựa vào thính lực có thể nhớ kỹ trình tự ấn phím vượt qua nghìn lần.
Nếu có người muốn giam cầm anh ấy, chắc hẳn không phải là một chuyện đơn giản.
Nhưng mà cô thì khác.
Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, còn là một người phụ nữ đang có thai.
So sánh với nhau, khả năng nguy hiểm của cô quả thực rất lớn.
Đương nhiên, ở trong nước mà nói, bên cạnh cô chỉ cần có người, có lẽ là không có vấn đề.
Nhưng mà đi ra nước ngoài, thì là khó nói rồi."
"Vì vậy, nếu như cô giáo Từ đi ra nước ngoài, sau đó lại mời cô ra nước ngoài, như vậy, chúng ta đúng là ngoài tầm tay với rồi! Nơi đó, dù sao không phải là chiến trường bản thổ của chúng ta." Văn Nhất Phi tiếp tục nói: "Đến lúc đó, ở nước ngoài bị bắt làm con tin, những người chúng ta đều bị cản tay.
Đến lúc đó, còn chẳng phải cho Charley tùy ý chà bẹp nhào nặn sao?"
"Quả thực là đáng sợ." Mọi người lòng vẫn còn sợ hãi một hồi.
"Bất kể là như thế nào, chúng ta cẩn thận hơn là được." Lưu Nghĩa nói: "Tôi lần này cũng là không hiểu sao mà bất an, cho nên mới đặc biệt phụng bồi mẹ của tôi tới đây.
Mẹ của tôi còn nói tôi nhiều chuyện.
Bây giờ nhìn lại, trực giác của tôi quả thực là quá chuẩn."
Trực giác của Lưu Nghĩa không phải là quá chuẩn lần một lần hai rồi.
Cũng là kỳ lạ.
Trực giác của Lưu Nghĩa, không hiểu sao mà vô cùng chuẩn.
Bao gồm lúc đang ở mộ địa, bao gồm lúc lần đàu tiên nhìn thấy Trình Thiên Cát, trực giác của Lưu Nghĩa đều kịp thời khiến cô làm ra sự lựa chọn chính xác nhất.
Lần này cũng là như thế.
Dường như cô trời sinh mang theo một bản năng xu lợi tị hại.
Lời nói của Lưu Nghĩa, khiến mọi người đồng thời gật đầu tỏ ý đồng ý.
Từ Vân Khê thở dài một tiếng nói: "Cho dù là biết được Charley kia không phải bình thường, bây giờ cũng không có thể rút lui.
Tôi đã cùng hội Chữ Thập Đỏ chào hỏi rồi, buổi tối hôm nay khoản tiền đấu giá của từ thiện sẽ ở tại hiện trường chuyển giao cho bọn họ, do bọn họ tập hợp tiến hành chuyển di khoản tiền của từ thiện.
Cho dù là dầu sôi lửa bỏng, tôi lần này cũng phải xông pha một lần rồi.
"
Thẩm Thất an ủi bà: "Mẹ nuôi, bây giờ Charley không có ở trong nước đấy, chúng ta không có gặp nguy hiểm đâu!"
Từ Vân Khê gật gật đầu: "Lúc này, mẹ của con ở lại Đông Bắc, cũng là tốt nhất rồi.
Mẹ của con luôn là nhẹ dạ thiện tâm, sẽ bị người lừa gạt đấy.
Ở Đông Bắc có người của Thẩm gia đang bảo vệ, cũng tốt.
Chỉ là, tiểu Thất, con phải cẩn thận hơn một chút.
Nếu như nói, mục tiêu cuối cùng nhất của Charley là con, vậy con chính là nguy hiểm nhất đấy! Tuy rằng bây giờ đang ở trong nước ở tỉnh Nghệ An, là địa bàn của Hạ gia.
Nhưng con vẫn là phải cẩn thận hơn mới được."
Phùng Mạn Luân lập tức nói: "Cô giáo Từ xin yên tâm.
Tôi sẽ cho người âm thầm bảo vệ tiểu Thất đấy."
Văn Nhất Phi trong nháy mắt nhướn mày: "Chuyện bảo vệ tiểu Thất, đương nhiên là có người của Hạ gia lo lắng.
Phùng thiếu gia cũng không cần làm thay việc của người khác chứ?"
Phùng Mạn Luân bỏ qua sự khiêu khích của Văn Nhất Phi, trả lời: "Nhiều thêm một đám người đến bảo vệ, không phải là càng tốt sao?"
Thẩm Thất lập tức nói: "Ngừng ngừng ngừng, dừng lại! Bây giờ mục tiêu vẫn chưa ở trên người của tôi.
Đám người kia, là vẫn luôn theo dõi phần mộ của cha tôi đấy! Bây giờ người coi giữ phần mộ, mới là mục tiêu được không!"
Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, nói: "Nghĩ cách nào không hủy đi mộ địa của cha, đem chìa khóa cùng chôn cùng lấy ra.
Đến lúc đó người nào cầm được chìa khóa, người đó mới là mục tiêu!"
Từ Vân Khê cũng hít một hơi thật sâu, nói: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc đó.
Mọi người đều phải cẩn thận hơn, dù sao vẫn là không sai đấy! Khoảng cách thời gian của buổi tiệc tối từ thiện vẫn còn có ba ngày, vào ngày mùng tám này, tất cả mọi người đều phải kiềm chế chút."
Những người khác đều gật đầu.
Sau khi Thẩm Lục trở lại thành phố Vinh, lập tức vùi đầu vào trong công việc điều tra.
Cách thức điều tra của Thẩm Lục cùng với người khác không giống nhau.
Người khác đều là vận dụng mọi nhân viên để nghe ngóng tin tức, Thẩm Lục là mọi kiểu xâm nhập.
Mấy ngày nay không có nơi nào mà anh không có tàn bộ.
Ngoại trừ Bộ quốc phòng những cơ quan quan trọng ra, những nơi có thể đi, anh đều đã đi hết rồi.
Tản bộ như vậy, thật đúng là cho anh điều tra được một số thứ hữu dụng.
Nhất là sau khi Thẩm Lục đã xâm nhập qua cơ sở dữ liệu nhà bảo tàng của nơi chôn Lâm Vũ Tường, tìm được một dữ liệu rất dễ dàng bị người ta phất lờ.
Đây là một ghi chép của huyện ở bản địa.
Trong đó có một đoạn ghi chép, quả thức rất là ý vị sâu xa.
Trên ghi chép của huyện nói, vào hơn ba nghìn năm trước, có người từ trong một mộ địa mang ra một cổ vật không biết tên, rao bán khắp nơi, rồi lại bởi vì lúc ấy không có người biết phân biệt hàng tốt hay xấu, bởi vậy lại không có người mua lấy.
Người này dưới cơn tức giận liền đem vật này trở thành đồ gia truyền, đời đời tương truyền.
Về sau chiến tranh ào ào, đồ gia truyền này thất lạc tới trên tay của người không biết tên.
Trên ghi chép của huyện cũng không có đăng tải hình ảnh của đồng điếu này, lại có một đoạn miêu tã đồng điếu này.
Bởi vì Thẩm Lục cũng chưa có thấy qua cổ vật này ở ngoài đời, nhưng dựa vào miêu tả của ghi chép huyện này, bằng tay vẽ ra một bản vẽ phác thảo.
Thẩm Lục càng nhìn càng tin, đồng điếu được nói ở trên ghi chép của huyện, chính là chí đồ ở trong tay của Thẩm Tử Dao.
Thẩm Lục đang cẩn thận lên màu cho tranh vẽ, có cuộc điện thoại gọi tới, Thẩm Lục dùng tai nghe tiếp điện thoại: "Alô."
"Thẩm Lục, cùng đi ăn cơm đi." Giọng nói của Sùng Minh từ trong loa điện thoại truyền tới.
Cái tay đang lên màu, trong nháy mắt ngừng lại.
Thẩm Lục nhướn mầy, vừa định cự tuyệt.
Đột nhiên nhớ lại, nhớ được Hạ Nhật Ninh đã từng đề cập, Sùng Minh đã từng từ trong tay của Charley mua qua một số vũ khí sinh