Người mà mình không thèm để ý rất nhiều đấy.
Còn có thể thêm một Sùng Minh?
Anh ấy đây là lấy tự tin ở đâu lớn như vậy a?
Thật sự là bị người chiều hư nữa rồi a!
Đáng tiếc, mình ngoại trừ tiểu Thất ra, ai cũng không nuông chiều đấy!
Thẩm Lục cau mày nói: "Trực tiếp trả lời vấn đề."
Sùng Minh gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn vào Thẩm Lục: "Đúng, tôi là Sùng Minh.
Thế nhưng là anh biết một tầng thân phận khác của tôi không?"
Thẩm Lục cũng gật gật đầu, cũng rất nghiêm túc mà trả lời: "Tôi biết rõ a! Hạ Nhật Ninh là Đế Vương của đế quốc Quang Minh, anh là quân vương của Ám Dạ đế quốc.
Thế nhưng là, anh xem.
Tối ôm cho dù âm u đến cỡ nào, thế nhưng là dù sao vẫn là sẽ bị ánh sáng làm cho xua tán.
Anh chỉ có thể trốn ở trong góc mà Hạ Nhật Ninh không tìm thấy được."
Trên khuôn mặt anh tuấn của Sùng Minh vặn vẹo một hồi.
Hơn ba mươi năm, lần đầu tiên có người dám ở trước mặt của anh, trực bạch như vậy mà nói với anh, anh không bằng Hạ Nhật Ninh.
Cho dù đây là sự thật, thế nhưng là anh cũng rất kiêng kị bị người ta nói như vậy được không?
Nếu như người nói lời này không phải là Thẩm Lục, anh nhất định một súng liền giết chết đối phương!
A không, nhất định sẽ làm cho đối phương muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong đấy!
Được rồi, xem ở trên phần chỉ số nhan sắc của Thẩm Lục, anh nhịn rồi.
"Vì vậy tôi mới hỏi anh.
Nếu không, tôi rảnh đến nỗi khó chịu, đến tìm anh ăn cơm?" Thẩm Lục tiếp tục nói những lời nói thật.
Khuôn mặt của Sùng Minh lại tiếp tục vặn vẹo một hồi.
Được rồi, anh thật sự có chút bội phục rồi.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có Thẩm Lục dám như vậy cùng anh nói chuyện.
Sùng Minh nhẹ ho khan một tiếng, nói: "Nếu như đến cũng đã đến rồi, nếu như anh cũng đã biết được thân phận của tôi.
Vậy cũng đừng có ngồi không một chỗ.
Vừa ăn vừa nói chuyện đi."
Sùng Minh vỗ tay phát ra tiếng.
Bên ngoài rất nhanh có ngư dân vào tới, mỗi người đều đang bưng một món ăn vừa mới ra lò.
Cuối cùng có người mở một bình rượu ngon trị giá cả triệu đô, vô cùng nề nếp cho hai người rót rượu.
Hai người ăn những món của Farmstay, nhưng lại hưởng thụ lấy đãi ngộ của khách sạn mấy sao mới có.
Bộ đồ ăn được làm toàn bằng bạc, trăm vạn rượu ngon, khăn trải bàn và khăn ăn trắng noãn, một giỏ hoa với những bông hoa tươi vừa mới được hái còn mang theo những giọt nước.
Thẩm Lục đều cho là mình không phải đang ăn ở Farmstay rồi.
Sùng Minh chờ sau khi món được lên xong rồi, phất phất tay, sau khi những người khác đều rời khỏi, mới mở miệng nói với Thẩm Lục: "Anh sao lại đột nhiên hỏi về Charley rồi?"
"Chỉ là muốn biết một chút người này." Thẩm Lục trực bạch mà nói: "Nghe nói anh cùng ông ấy từng có giao dịch, vậy tôi nghĩ anh nhất định có lẽ rất hiểu rõ người này.
Anh cẩn thận như vậy, sẽ không thể cùng một người không biết rõ mà làm giao dịch đấy."
Sùng Minh híp mắt nhìn xem Thẩm Lục: "Là Hạ Nhật Ninh nói cho anh sao?"
Thẩm Lục vô cùng thành thật mà gật đầu.
Khóe miệng của Sùng Minh nhếch nhếch, tròng mắt đang nhìn nhựng bộ đồ ăn tinh tế ở trước mặt, chậm rì rì mà nói: "Hạ Nhật Ninh nói cái này với anh, xem ra, Charley muốn đối với một trong các người ra tay rồi."
Thẩm Lục gật gật đầu, không có phủ nhận.
Sùng Minh tà khí mà cười cười: "Charley đối với đàn ông hình như không có đặc biệt hứng thú gì.
Ông ấy không giống như tôi, tôi chỉ thích tuyệt sắc thiên hạ.
Ông ấy thì, có lẽ chỉ là muốn sống lâu vài năm mà thôi.
Nào, cạn ly!"
Thẩm Lục nhìn thấy Sùng Minh nâng lên ly rượu, cũng chỉ có thể nâng ly cùng Sùng Minh uống rượu.
"Ông ấy chính là một kẻ nguy hiểm, người bị ông ấy để mắt tới, đoán chừng rất nguy hiểm." Sùng Minh tiếp tục chậm rì rì mà nói: "Anh đừng có nói cho tôi biết, người mà ông ấy để mắt tới là anh."
Thẩm Lục rủ mắt xuống trả lời: "Không khác gì."
Ngón tay đang cắt một miếng thịt của Sùng Minh lập tức dừng lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thẩm Lục, nụ cười tà túy lại lần nữa hiện lên: "Vậy là anh đang tìm tôi để tìm sự che chở? Nếu như là tôi..., Charley có lẽ sẽ xem trên phần của tôi mà tha cho anh một mạng.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, anh chỉ có thể cả đời không rời khỏi bên cạnh của tôi.
Bởi vì rời khỏi bên cạnh của tôi, thì sẽ mất đi sự che chở của tôi.
Sao? Có muốn suy nghĩ một chút không, cùng theo tôi?"
Thẩm Lục cũng ngẩng đầu nhìn Sùng Minh: "Đến buổi tối còn sớm, nằm mơ hình như có chút sớm rồi chăng?"
Sùng Minh buồn cười một tiếng: "Tôi chính là thích cái tính ngay thẳng sáng sủa này của anh!"
Sùng Minh điều chỉnh một cái tư thế ngồi, hai tay đặt ở trên bụng, một bộ dạng lười nhác nhìn xem Thẩm Lục: "Nhưng mà tôi nói rất nghiêm túc đấy.
Có muốn suy nghĩ một cái cùng theo tôi rời đi không?"
"Không suy nghĩ!" Thẩm Lục không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Được rồi.
Mỹ nhân dù sao vẫn là vô tình như vậy." Sùng Minh một vẻ mặt tiếc nuối nhìn xem Thẩm Lục: "Vậy, vấn đề kế tiếp, tôi đột nhiên không muốn trả lời rồi."
Thẩm Lục bình tĩnh mà nhìn Sùng Minh: "Anh khẳng định?"
Sùng Minh nhẹ vuốt càm.
Thẩm Lục lập tức đứng lên: "Cáo từ."
Nói xong hai chữ này, Thẩm Lục xoay người rời đi.
Còn chưa đi ra ngoài cửa, Thẩm Lục lập tức bị người ngăn cản lại rồi.
Sùng Minh thở dài một tiếng: "Cái tính tình này của anh a! Ài.
Được rồi, coi như là tôi sợ anh rồi đó! Chỉ cần anh nói cho tôi biết, anh tại sao muốn điều tra Charley, tôi sẽ nói cho anh biết đối nhân xử thế của Charley.
Sao? Tôi chỉ là muốn biết rõ nguyên nhân của anh điều tra mà thôi.
Anh nên biết, cho dù là anh không nói, tôi sớm muộn gì cũng sẽ biết đấy!"
Thẩm Lục chậm rãi quay người nhìn xem Sùng Minh.
Sùng Minh lập tức làm một động tác tay mời Thẩm Lục ngồi xuống.
Thẩm Lục lúc này mới trở lại về chỗ ngồi trước, lần nữa ngồi xuống, nói: "Hoàn toàn chính xác, cho dù là tôi không nói, anh sớm muộn gì cũng sẽ biết đấy.
Charley để mắt tới một món đồ ở của cha tôi.
Nhưng mà vật này có thật sự đang tồn tại hay không, bây giờ vẫn là một nghi vấn.
Chỉ là nói, vật này là ở trong tay của cha tôi mất đi tung tích đấy.
Charley muốn vật này."
"Ồ?" Sùng Minh nhướn mày, quả nhiên có hứng thú rồi: "Có thể khiến cho Charley tốn sức tìm kiếm đồ vật như vậy, xem ra không phải là một vật bình thường.
Nói thử xem, là cái gì?"
"Nghe nói là một cái khóa trụ, là chìa khóa mở ra cung điện dưới mặt đất của Đại Đế." Thẩm Lục thật sự là đứa con ngoan biết nói sự thật!
Sùng Minh rõ ràng là biết chuyện của Đại Đế này.
A..., cũng thế.
Chuyện mà Hạ Nhật Ninh tham dự qua, anh làm sao lại không chú ý đấy?
Đôi mắt của Sùng Minh sáng lên: "Nói như vậy, cái mà Hạ Nhật Ninh làm chìm nghỉm kia, hoàn toàn không phải cung điện dưới mặt đất của Đại Đế?"
"Hoàn toàn chưa từng đi vào cung điện dưới mặt đất, chỉ là ở bên ngoài.
Ở đâu có cách nói đã chìm nghỉm rồi?" Thẩm Lục trả lời.
Sùng Minh gật gật đầu:: "Thì ra là thế! Hèn chi, hèn chi!"
Sùng Minh nhìn xem Thẩm Lục, cho anh ấy rót đầy