Lần đầu tiên Lưu Nghĩa bỏ chạy không dám đối mặt.
Nhìn hình ảnh vội vàng bỏ chạy của Lưu Nghĩa, Văn Nhất Phi nhanh mồm nói với mọi người: “các bạn cứ nói tiếp đi, tôi chạy qua xem sao!”
Nói xong, Văn Nhất Phi phi nhanh như con khỉ chạy ra ngoài, đuổi theo Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa chạy rất nhanh, cô vốn đã cao nên chân dài chạy nhanh, Văn Nhất Phi phải chạy một lúc mới đuổi kịp cô.
Văn Nhất Phi kéo lấy cổ tay của Lưu Nghĩa, lấy đà đẩy một phát, ép thẳng người Lưu Nghĩa sát vào tường.
“Sao em lại chạy nhanh thế? Vừa rồi anh có nói dối đâu! Anh nói thật lòng đấy! Cho dù anh đến với em, sẽ khiến chỉ số IQ của anh giảm đi anh cũng chấp nhận.” Văn Nhất Phi nói
“Ai kéo tụt chỉ số IQ của anh chứ! Anh nói em ngu?’ Lưu Nghĩa trợn tròn mắt
“Được được được, là anh ngu! Là do anh yêu em, kéo tụt chỉ số IQ của em, được chưa? Văn Nhất Phi lập tức nịnh Lưu Nghĩa: “vậy thì em hãy chịu thiệt thòi đi, bị anh kéo tụt chỉ số IQ một chút!”
“Sao em lại phải chịu thiệt thòi chứ?” Tai Lưu Nghĩa đỏ ửng lên, quay mặt đi không nhìn Văn Nhất Phi, không ngờ chính hành động này của cô, đã bán đứng suy nghĩ của mình.
Văn Nhất Phi nhìn thấy rõ ràng là cô đang rất xấu hổ.
“Là vì anh! “Văn Nhất Phi nắm chặt tay Lưu Nghĩa, mười đầu ngón tay đan vào nhau, người áp sát vào người Lưu Nghĩa: “là vì, anh thích em!”
Câu tỏ tình tuy hết sức đơn giản!
Nhưng lại có sức mạnh rất lớn!
Mặt Lưu Nghĩa càng đỏ hơn: “đừng đùa nữa, ở đây là hành lang, người khác sẽ nhìn thấy đấy.”
“Nhìn thấy thì sao chứ! Anh đâu có định giấu giấu giếm giếm, anh tính sẽ quang minh chính đại đưa em về nhà đấy!” Văn Nhất Phi vẻ mặt rất hời hợt: “chỉ cần em gật đầu, bây giờ anh sẽ dẫn em về gặp bố mẹ, rồi nói luôn với họ, anh sẽ không lấy ai khác ngoài em!”
“Ai bảo em sẽ lấy anh?” Lưu Nghĩa phản bác.
“Vậy được, thế em sẽ đưa anh về nhà em, nói với bố mẹ em, anh sẽ không lấy ai khác ngoài em!” Văn Nhất Phi cười lên, đưa tay vuốt má Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, nhận lời anh đi.
Anh muốn bên cạnh em, bên em suốt cuộc đời này, mãi mãi mãi mãi bên nhau.
Anh cũng gần 30 tuổi rồi, anh không chơi nữa, anh muốn một tình yêu nghiêm túc, một cuộc sống nghiêm túc.
“Điều kiện của anh đâu có kém, dù có đến 40 tuổi thì các cô gái mới lớn vẫn thích.” Lưu Nghĩa trốn tránh, không chịu nhận lời.
“Em nói em là cô gái mới lớn đúng không?” Văn Nhất Phi cười lên: “Ừ, đúng là anh thích cô gái mới lớn này đấy.”
Lưu Nghĩa thấy mình không biết phải nói gì nữa!
Đối thoại với một chuyên gia tình yêu giỏi nhất nói lời ngọt ngào, thì xác định luôn là bại trận ngay lập tức.
Văn Nhất Phi bắt gặp ánh mắt nhút nhát đang trốn tránh của Lưu Nghĩa, đưa hai tay ra nâng má cô lên, trao cho cô một nụ hôn rất nhẹ.
Lưu Nghĩa không trốn tránh, cũng không vặn ngược tay Văn Nhất Phi.
Có lẽ vì quá hồi hộp, suýt nữa thì cô cắn sứt môi Văn Nhất Phi.
Cảm nhận phản ứng nhút nhát và lo lắng của người ôm trong tay, trong lòng Văn Nhất Phi vui sướng hạnh phúc như những bông hoa nở!
Tiểu Nghĩa của anh rất e ấp.
Anh thích điều này!
Tiểu Nghĩa của anh không từ trối!
Đây chính là thu hoạch lớn nhất!
Sớm muộn anh sẽ khiến cô gật đầu thôi!
Văn Nhất Phi không âu yếm quá mức, hôn nhẹ một lúc rồi từ từ buông Lưu Nghĩa ra.
“Hãy tin anh.
Em xem, Tiểu Thất và Hạ Nhật Ninh lại yêu nhau rồi, chứng tỏ tình yêu có ma lực đó.” Văn Nhất Phi nói rất nhỏ: “hãy tin anh một lần, anh sẽ khiến em suốt cuộc đời không ân hận về sự lựa chọn này.”
Lưu Nghĩa không nói gì.
“Tiểu Nghĩa, em hãy sờ vào chỗ này đi, em nghe xem nó có nói dối không.” Văn Nhất Phi đưa tay Lưu Nghĩa, đặt lên vị trí trái tim anh: “anh nói rồi, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ.
Nhưng, em đừng để anh đợi lâu quá nhé được không?”
Lưu Nghĩa hốt hoảng nhình Văn Nhất Phi: “em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Văn Nhất Phi lập tức cười lên: “được, anh sẽ chờ em.”
Nói xong câu này, Văn Nhất Phi hôn nhẹ lên trán Lưu Nghĩa, rồi buông cô ra.
Lưu Nghĩa quay người đi luôn,
Có lẽ vì cô đi nhanh quá, đã đâm ngay vào bức tường.
Sau đó Lưu Nghĩa đứng đơ người một lúc, tiếp tục đơ người đi về.
Nhìn cô đi chân bước đều tay cứng đơ, Văn Nhất Phi cảm thấy cô đáng yêu phát điên lên được.
Sao trước đây không thích cô như vậy, bây giờ lại thấy rất đáng yêu? Chỗ nào cũng thấy đáng yêu hết!
Lưu Nghĩa về phòng, thấy Thẩm Thất đang cầm máy sấy ngẩn ngơ.
Lưu Nghĩa ho nhẹ một tiếng, lúc này Thẩm Thất mới giật mình.
“A, Tiểu Nghĩa về rồi à!” Thẩm Thất hỏi theo phản xạ: “sao má cậu lại đỏ thế? Có phải bị sốt không?”
“Mặt tớ đỏ sao?” Lưu Nghĩa lấy tay sờ vào hai bên má, đúng thật là hơi nóng đấy.
Sau đó Lưu Nghĩa ngẩng đầu lên thấy mặt Thẩm Thất cũng đỏ ửng, liền hỏi: “sao mặt cậu cũng đỏ thế?”
Thẩm Thất cũng à một tiếng, nhanh tay sờ len hai bên má.
Hai chị em em nhìn chị, chị nhìn em, rồi cười ồ lên rất sung sướng.
Lưu Nghĩa kéo Thẩm Thất qua bên cô, cầm máy sấy sấy khô tóc cho Thẩm Thất.
Tóc Thẩm Thất vừa dài vừa suôn, đẹp như những mái tóc trong quảng cáo dầu gội vậy, sờ vào rất dễ chịu.
Lưu Nghĩa rất thích sấy tóc cho Thẩm Thất.
Hình như người nhà Thẩm gia cũng rất thích sấy tóc cho Thẩm Thất.
Thẩm Lục cũng có thói quen này.
Những anh họ khác cũng vậy.
Chỉ cần Thẩm Thất gội đầu ở nhà, là các anh tranh nhau đòi sấy tóc cho cô.
“Tiểu Thất, hôm nay cậu ăn tối với Hạ Nhật Ninh, có nghĩ lại điều gì không?” Lưu Nghĩa không kìm chế được, hỏi thẳng:” cậu có nhớ đến những chuyện trước đây không?”
Thẩm Thất lắc đầu: “không có, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Lưu Nghĩa vẻ mặt tiếc nuối: “không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Thẩm Thất quay người sang nhìn Lưu Nghĩa: “vừa rồi, cậu chạy ra gặp Văn Nhất Phi chứ? Hai người đã xác định mối quan hệ chưa?”
“Vẫn chưa mà!” Lưu Nghĩa trả lời: “tuy anh ta nói rất hay, nhưng tớ vẫn phải xem hành động cụ thể đã.
Giờ này là lúc nào chứ?”
Thẩm Thất gật đầu: “cậu nói có lý đấy, nhưng Tiểu Nghĩa, sao mặt cậu lại đỏ nữa kìa!”
“Mặt cậu cũng đỏ kìa!” Lưu Nghĩa lấy