Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vừa xuất hiện, đã lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
Thẩm Thất quá tinh tế, Lưu Nghĩa rất năng động.
Mộng hồi Trường An nhìn thấy Thẩm Thất từ xa, chạy qua chào hỏi Thẩm Thất: “chào, gái đẹp! Hôm qua chúng ta vừa gặp nhau đó! Em là thành viên trong bang nào đấy?”
Thẩm Thất nhìn đối phương, chỉ cười và chào gật đầu, cô không trả lời câu hỏi của đối phương.
Khi Thẩm Thất không cười trông cô rất lạnh nhạt, nhưng một khi đã cười, như trăm hoa đua nở, khiến người nhìn có cảm giác rất nhẹ nhàng và an nhiên.
Nụ cười này của Thẩm Thất, lập tức khiến Mộng hồi Trường An ngẩn ngơ.
Mộng hồi Trường An nói với những đồng đội khác cũng đang ngẩn ngơ như mình: “tôi không lừa các bạn chứ? Đúng là đẹp thật sự?”
“Đúng là người đẹp đấy! Một chàng thanh niên người nhỏ nhắn đứng cạnh đó nói: “thật không ngờ, cuộc gặp mặt lần này, ngoài Chuồn chuồn tím ra, còn có một cô gái xinh đẹp xuất sắc đến vậy! Khí chất thật là tốt!
Chuồn chuồn tím không phục đã ho nhẹ một tiếng.
Chàng thanh niên kia lập tức không nói gì nữa
Đội trưởng liền nói: “mọi người đừng đoán mò nữa.
Chắc chắn cô ấy đã có bang hội rồi, và còn là bang lớn mạnh nữa! Hoặc có thể là không cùng sever với chúng ta.
“Lầy này 4 sever gộp lại, chả phải có cơ hộp gặp được sao.” Có người nói xen vào: “người đẹp thì ai chả thích, chỉ là chào hỏi thôi mà, Chuồn chuồn tím cũng đâu nhỏ mọn đến thế, có đúng không?”
Đội trường thấy thương Chuồn chuồn tím, nói với mọi người: “được rồi được rồi, đừng có nói nữa.”
Mộng hồi Trường An không phục lẩm bẩm: “đội trưởng bạn thiên vị Chuồn chuồn tím quá đấy, tôi có nói điêu đâu.”
Tôi là Tiểu Thất và Lưu Nghĩa đi qua đám đông, đến quầy điểm danh, tìm thấy tên mình, sau khi lĩnh biển tên, cô đeo lên người.
Khi Thẩm Thất đeo biển tên ‘ Tôi là Tiểu Thất’ lên người, những người xung quanh đột nhiên kêu lên: “trời ơi, hóa ra cô chính là vợ của Đại thần! Hóa ra cô đẹp đến vậy!”
Tôi là Tiểu Thất mỉm cười tỏ lòng xin lỗi mọi người.
Lưu Nghĩa cũng đeo biển tên lên người, trong đám đông lại một trận xôn xao: “hóa ra cô chính ra hiệp khách thần bí đã chém chết đối thủ hơn hẳn mình 12 cấp! Trời ơi, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng!”
Lưu Nghĩa gật đầu trông rất ngầu, coi như trả lời mọi người.
Những người đến quầy điểm danh lấy biển tên càng lúc càng đông, đám đông càng lúc càng náo nhiện.
Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly cũng đã có mặt, họ đều đã lấy biển tên của mình.
Anh ta đã đến rồi, chẳng lẽ lại không qua lấy biển tên sao?
Còn nữa, Thà phụ thiên hạ không phụ nàng không phải anh ta đã đến khách sạn rồi sao?
Sao anh ta vẫn chưa có mặt.
Mọi người thấy Thẩm Thất cứ nhìn xung quanh, đều biết cô đang tìm ai, nhưng không ai nói ra, cứ giả vờ không biết.
Họ muốn tận mắt chứng kiến cảnh Thẩm Thất nhìn thấy Hạ Nhật Ninh, lúc đó nét mặt cô sẽ như thế nào đây!
Để ghi lại khoảnh khắc này, điện thoại đều đã bật sẵn chế độ quay video rồi.
Nhất định không thể bỏ qua từng nét mặt lúc đó.
Bang hội Thẩm Thất chỉ có mấy người này, ngoài cô ra, tất cả đều là các cao thủ cấp Đại thần đó!
Ngoài Hạ Nhật Ninh là Đại thần siêu cấp, Thẩm Duệ và Thẩm Hà cũng là cấp Đại thần.
Nếu không phải vậy, sao Tam Nhân Bang của họ lại huênh hoang đến thế chứ.
Nhưng, Thẩm Hà và Thẩm Duệ không thể đến được.
Thẩm Thất sẽ đại diện cho cả đội.
Phía công ty game tìm Thẩm Thất xác nhận mấy việc, Thẩm Thất đã kiên trì ký tên lên các giấy tờ.
Thẩm Thất vừa ký tên mắt vừa ngóng nhìn, vẫn không tìm thấy bóng dáng đó.
Những người trong bang khác, lần lượt chạy ra chào hỏi Thẩm Thất, một số người đã từng hợp tác trong các trận chiến, nên mọi người nói chuyện rất rôm rả.
Thẩm Thất khách sáo chào hỏi mọi người.
Vừa đúng lúc này, ngoài kia tự nhiên xôn xao.
Trong đám đông thỉnh thoảng lại có người hét toáng lên.
Thẩm Thất nhìn về hướng đó.
Hạ Nhật Ninh đến rồi,
Thẩm Thất thấy Hạ Nhật Ninh đang đứng giữa đám đông.
Hạ Nhật Ninh nhìn ngay thấy Thẩm Thất, anh đứng từ trên cao nhìn xuống, bắt gặp ngay Thẩm Thất, đôi mắt phượng đang cười, từ từ bước những bước chân rộng đi về phía cô.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Những người đứng cách trong đám đông, đều tự nhiên đúng gọn sang một bên, để không gian trống cho hai người.
Không còn cách nào khác, vì khí thế của người đàn ông này quá mạnh.
Một sức mạnh vô hình, khiến mọi người ai nấy đêu tự nhiên dẹp sang một bên.
Hôm nay Hạ Nhật Ninh mặc chiếc quần bò màu đen rất giản dị và chiêc áo sơ mi trắng rất phổ thông nhưng lại cực kỳ kén người mặc, tất nhiên đừng nhìn bộ đồ đơn giản vậy thôi, nhưng rất đáng giá đó.
Thẩm Thất nhìn qua đã đoán ngay ra giá tiền bộ đồ, chắc chắn không dưới hai trăm ngàn USD.
Hạ Nhật Ninh đi thẳng về phía Thẩm Thất, anh dừng lại khi cách Thẩm Thất nửa mét.
Đôi mắt phượng của anh hơi nheo, khóe miệng hơi cười: “em đang chờ anh?”
Thẩm Thất đỏ mặt trả lời: “không có đâu!”
“Ồ, thật sao?”Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất đầy ẩn ý: “vậy em đang đợi ai đấy?”
Thấy Hạ Nhật Ninh trêu trọc vợ mình, Lưu Nghĩa, Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly đều lắc đầu lia lịa.
“Tất nhiên là em đang chờ đồng đội của mình rồi!” Thẩm Thất vẫn cố chống chế: “anh ta nói hôm nay sẽ đến đấy! Cho nên em đang chờ anh ấy! Đội em có mỗi em và anh ta, cho nên tất nhiên là chờ người đó rồi!”
“Vậy sao?’ khóe miệng Hạ Nhật Ninh càng cười rộng hơn, sự trêu trọc trong mắt càng rõ hơn: “mong rằng lát nữa sẽ không khiến e thất vọng!”
“Thất vọng, tại sao lại phải thất vọng chứ?” Thẩm Thất mặt ngơ ngác
Lưu Nghĩa lấy tay che mặt: “tớ không nhìn thấy không nghe thấy cài gì hết!”
Hạ Nhật Ninh quay người đi ký tên, rồi nhận biển tên của mình.
Giây phút Hạ Nhật Ninh đeo biển tên ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ lên trước ngực.
Toàn bộ hội trường phát ra tiếng hít hơi thật mạnh.
Mắt và mồm Thẩm Thất dần dần càng mở càng to cứ to dần to dần lên.
Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi âm thầm nhấc máy điện thoại lên, hướng camera về Thẩm Thất.
Thẩm Thất lấy tay chỉ vào biển tên trước ngực Hạ Nhật Ninh, vẻ mặt hoảng sợ, lắp ba lắp bắp nói: “anh anh, anh chính là chính là thà thà thà thà thà, Thà phụ thiên hạ không phụ nàng?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu cười tủm tỉm.
“Em em.” Thẩm Thất vẫn cứ lắp ba lắp bắp không nói