“Cha dượng sao?” Hạ Nhật Ninh gõ hai chữ ra.
Thẩm Hà chợt bịt miệng mình lại.
Chết rồi chết rồi, sao lại nói hết những lời trong lòng mình ra được chứ?
Làm sao đây? Làm sao đây?
Chỉ có một mình thiên tài ba tuổi Thẩm Hà, cứ ngơ ngác ngay tại chỗ như vậy thôi.
“Anh.” Thẩm Hà yếu ớt xoay đầu qua nhìn Thẩm Duệ: “Em lỡ miệng nói hết những lời trong lòng ra rồi, nên làm sao đây?”
Thẩm Duệ ngước đầu lên nhìn Thẩm Hà một cái, an ủi bé nói: “Không sao đâu, nhất định chú ấy sẽ không hiểu ra đâu! Dù sao thì, chú ấy không biết gì cả mà!”
Baba! Là lúc để ba trổ tài rồi đó!
Có thể khiến cho Tiểu Hà thích ba hay không, thì phải xem biểu hiện của ba rồi!
Quả nhiên, Hạ Nhật Ninh phía bên kia không hề làm cho Thẩm Duệ thất vọng, hắn giả vờ hồ đồ nói: “Có phải cháu đã xem nhân vật trong game thành mami của mình rồi không? Cho nên cháu mới nói để chú làm cha dượng của mình?”
Thẩm Hà trả lời ngay: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy, không sai, chính là như vậy mà!”
Hên quá, hên quá!
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy phản ứng của Thẩm Hà, lập tức ôm lấy bụng cười.
Thật là đáng yêu chết đi được!
Tính hồ đồ này, y hệt như của Thẩm Thất vậy!
“Cho nên, chú phải ở bên cạnh cô ấy đó nha! Nếu không thì, cháu sẽ rất thất vọng đó!” Thẩm Hà đánh nguyên một dòng chữ ra, nghiêm túc giáo huấn Hạ Nhật Ninh: “Người phụ nữ tốt như cô ấy, trên thế gian này đã không còn nhiều rồi, vả lại đa số đều đã bị những người đàn ông tinh xảo giấu hết cả rồi! Đây chính là người phụ nữ tốt nhất duy nhất còn lại trên cõi đời này thôi! Nếu chú bỏ lỡ thì nhất định sẽ hối hận suốt đời!”
“Chú cũng cảm thấy như vậy.” Hạ Nhật Ninh trả lời.
Thật sự hắn cũng cảm thấy như vậy.
Tiểu Thất trong lòng hắn, là người con gái hoàn hảo nhất trên thế gian này.
“Cho nên, chú phải đánh nhanh thắng nhanh! Trong lúc cần thiết, thì gạo phải nấu thành cơm!” Thẩm Hà tiếp tục giáo huấn nghiêm túc.
Hạ Nhật Ninh chợt phun hết cả những ngụm nước đang uống ra ngoài!
Trời ơi! Đây là lời mà con gái hắn đang nói ư?
Đứa con gái ba tuổi của hắn đang chỉ hắn yêu đương ư!
Chẳng trách sao mỗi lần Tiểu Thất nhắc đến Tiểu Hà, đều là một bộ mặt không còn luyến tiếc gì nữa trên đời này!
Đứa con này hiểu chuyện quá sớm rồi!
Rốt cuộc nó có hiểu gạo nấu thành cơm là ý gì không?
Hạ Nhật Ninh nhanh chóng đánh ra một dòng chữ: “Cháu có biết ý nghĩa của gạo nấu thành cơm không?”
Thẩm Hà trả lời theo kiểu đương nhiên: “Đương nhiên biết rồi! Mami nấu cơm rất ngoan.
Mami nói, gạo phải nấu thành cơm chín thì mới ngon được! Cho nên chú cũng phải nấu gạo thành cơm chín với mẹ! A không, với ‘Tôi là Tiểu Thất’! Cơm chín! Cơm chín thì mới ngon được!”
Hạ Nhật Ninh lại ôm bụng cười thêm lần nữa!
Được rồi, hắn biết mà, sức thấu hiểu của tiểu công chúa của hắn quả nhiên khác xa người khác!
Theo lý giải của tiểu công chúa, hai người không yêu nhau có nghĩa là gạo sống, yêu nhau thì gạo sẽ chín, chín rồi thì mới ngon!
Nhưng câu này thật sự dễ dàng khiến người khác nghĩ bậy!
“Vậy cháu có thể nói cho chú biết cháu mấy tuổi rồi không?” Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng hỏi ra câu này.
Phía bên kia máy tính ngưng bặt suốt nửa ngày, cũng không hề có phản hồi gì.
Thẩm Hà hoang mang hỏi Thẩm Duệ: “Anh, ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ hỏi em mấy tuổi rồi, em nên làm sao đây? Em nên trả lời sao đây?”
Thẩm Duệ thở dài một hơi nói: “Em nói em ba tuổi thì liệu chú ấy có tin không?”
“Chắc không tin!” Thẩm Hà cắn móng tay của mình sau đó nghiêng đầu suy nghĩ: “Mami nói chúng ta đã chính chắn hơn tuổi thật quá nhiều rồi.
Những đứa con của người khác không hề giống như chúng ta.
Nhưng mà, cậu nói, chúng ta hoàn toàn bình thường mà!”
“Cậu của chúng ta vốn dĩ đã không bình thường rồi, trong mắt của cậu, sao chúng ta lại bình thường được?” Thẩm Duệ thở dài một hơi, nghĩ bụng, e là Baba đã biết được sự tồn tại của mình và Tiểu Hà rồi, cho nên mới cố tình hỏi như vậy?”
Thẩm Hà nghiêng đầu qua nghĩ: “Cậu không bình thường ư? Cậu bình thường lắm mà!”
Thẩm Duệ che mặt lại, được thôi, khiếu thẩm mỹ của đứa em gái của mình đã bị bẻ gãy đến trình độ này rồi!
Không cách nào cứu chữa được nữa rồi!
Thẩm Hà xoay đầu qua gõ mấy dòng chữ lên: “Hahaha, cháu nói cháu ba tuổi liệu chú có tin không?”
“Tin.” Hạ Nhật Ninh gõ một chữ lên.
Thẩm Hạ chợt khựng người lại.
Tại sao đối phương lại không bị dẫn dắt theo hướng bình thường thế này?
Chẳng lẽ chú ấy không nên nghi ngờ tính chân thật của câu nói của mình sao?
Đúng lúc cha con Hạ Nhật Ninh đang chọc ghẹo nhau thì Thẩm Thất đã ôm lấy tấm thảm trở về phòng rồi.
Nhìn Thấy Lưu Nghĩa đang ngồi ngơ ngác, bèn ngồi qua kế bên hỏi: “Cậu sao vậy?”
Lưu Nghĩa lúc này mới hoàn hồn lại nói: “Không có gì, chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“Xuất thần như vậy sao? Liên quan đến Văn Nhất Phi ư?’ Thẩm Thất cười hỏi.
“Ừ.” Lần này Lưu Nghĩa không hề phủ nhận, cô trả lời: “Là liên quan đến anh ấy, cũng liên quan đến tớ.
Tớ nghĩ, tớ nên làm rõ tình cảm của mình rồi.
Tớ phải hỏi mình thử, rốt cuộc tớ có thích anh ấy hay không.
Nếu không thích thì sẽ vạch ra rõ ràng mối quan hệ của hai người, mắc công đôi bên phải khó xử.
Nếu thích thì… Tiểu Thất, tớ rất hoang mang, liệu tớ có thật sự hạnh phúc hay không?”
Thẩm Thất lập tức ôm lấy cánh tay của Lưu Nghĩa, rất nghiêm túc nói: “Đương nhiên sẽ hạnh phúc rồi! Chúng ta đều sẽ hạnh phúc mà! Chỉ cần chúng ta không có những suy nghĩ xấu xa, chỉ cần chúng ta tích cực cố gắng vươn lên, chỉ cần chúng ta đi con đường chính xác nhất, thì chúng ta đều sẽ hạnh phúc! Nhất Phi tuy có chút ba hoa, nhưng tớ có thể thấy được, ánh mắt của anh ấy nhìn cậu, rất đặc biệt.
Chỉ có những người yêu nhau, mới có ánh mắt như vậy.”
Lưu Nghĩa nghe được lời an ủi của Thẩm Thất, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đối với việc của Văn Nhất Phi và Phùng Khả Hân, cũng đã vơi đi được một số buồn phiền.
“Thôi kệ, tạm thời sẽ không nghĩ chuyện này nữa.
Đúng rồi, sao cậu lại ôm tấm thảm về đây? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi sao?” Lưu Nghĩa hỏi.
“Đúng vậy, mặt trời ở ngoài đã lặn xuống rồi, tớ cảm thấy có chút lạnh, nên mới trở về đây.” Thẩm Thất trả lời: “Cậu hãy chuẩn bị đi, một lát sẽ đi tham gia buổi tiệc trên tàu, lần này là buổi tiệc vô cùng lớn!”
“Đi thôi, đi thay đồ nào.” Lưu Nghĩa đẩy Thẩm Thất đi vào phòng thay đồ: “Tối nay, chúng ta sẽ để cho một số người mở mang tầm mắt, xem thử xem thứ gì mới là khí chất thật sự.”
Thẩm Thất chợt cười lên: “Đừng đùa nữa! Đây chỉ là một buổi tiệc thôi mà.”
“Chính là phải cho bọn họ biết,