Thẩm Thất ngây ngô nhìn Lưu Nghĩa.
Mộng Hồi Trường An liền nói: “Tớ nói là trong hiện thực, chứ không phải trong game.”
“Trong hiện thực cũng như thế.
Người ta cả con cũng có rồi, sao lại chưa kết hôn được?” Lưu Nghĩa trả lời nói.
Mộng Hồi Trường An một vẻ bị đả kích nặng: “Cái gì? Con cũng đã có rồi sao?”
Cửa thang máy mở ra, Mộng Hồi Trường An không nhìn lấy tầng bao nhiêu, cứ như người mất hồn mà đi ra.
Thẩm Thất hỏi Lưu Nghĩa: “Sao cậu lại nói như thế? Tớ và Hạ Nhật Ninh khi nào thì đã kết hôn?”
“Tiểu Hà không phải rất thích cậu ta sao? Sớm muộn gì cũng là người một nhà!” Lưu Nghĩa cười híp mắt trả lời nói: “Dù gì thì cậu cũng không hứng thú đối với Mộng Hồi Trường An, sớm để cậu ấy dứt cái ý nghĩ đó!”
Thẩm Thất ngẫm nghĩ, hình như là đạo lý này.
Nhưng tại sao vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm?
Đến lầu một, Lưu Nghĩa kéo lấy Thẩm Thất đi đến đại sảnh của khách sạn.
Trước cửa khách sạn không xa, Hạ Nhật Ninh đứng thẳng ở đó.
Bộ vest đen, khăn tay màu vang đỏ, tô điểm cho anh ấy trông như một đế vương vậy, tôn quý tao nhã, không thể xâm phạm.
Khi Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất, mắt phượng khẽ nhướng, đong đầy ý cười.
Lưu Nghĩa đưa Thẩm Thất giao cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh cười đầy thiện ý với Lưu Nghĩa.
“Đêm nay em thật đẹp.” Hạ Nhật Ninh hào phóng nói lời khen gợi.
Mặt Thẩm Thất đỏ bừng: “Cám ơn.”
Hạ Nhật Ninh cong tay lên đưa về hướng Thẩm Thất, Thẩm Thất đỏ mặt khoác lấy tay Hạ Nhật Ninh, cùng nhau đi về phía du thuyền.
Chiếc du thuyền này không tính là nhỏ lắm, đặc biệt được cải tạo qua, trên dưới có khoảng chừng ba tầng, có thể chứa cả ngàn người cùng quẩy.
Địa vị của Hạ Nhật Ninh trong game, quyết định vị trí của anh ấy là tốt nhất.
Khi Hạ Nhật Ninh dắt lấy tay Thẩm Thất, chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều hít một hơi thật mạnh.
Hai người đứng cạnh nhau, hoàn toàn là xứng đôi vô cùng!
“Họ thật sự mới quen biết nhau sao? Nhưng tại sao tôi cảm thấy họ trông rất có tướng phu thê? Một game thủ con gái trong đoàn người không hiểu nên mở miệng hỏi.
Lời của cô ấy, được rất nhiều sự tán đồng từ mọi người xung quanh.
“Tôi cũng cảm thấy thế.”
“Đúng vậy, họ thật sự rất có tướng phu thê!”
“Tự nhiên cảm thấy họ vốn dĩ nên là phu thê, quả nhiên không phải là chỉ mình tôi có cảm giác đó!”
“Đồng ý, tôi cũng thế.”
“Tôi cũng cảm thấy có lẽ kiếp trước họ là phu thê, cho nên kiếp này bề ngoài mới nhất quán như vậy.”
“Nói không chừng lại là câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát!”
“Hả! Cậu viết truyện ma trướng ha? Cậu có cần đi phỏng vấn họ, sẵn đó lấy họ làm nhân vật chính viết thành sách?’
“Ha! Không cần cậu quản! Nói không chừng tớ thật sự sẽ lấy câu truyện của họ viết thành sách đấy!”
Mọi người đều đang bàn luận sôi nổi, Thẩm Thất đi cạnh Hạ Nhật Ninh, chào hỏi gật đầu với mọi người xung quanh, rất có phóng thái thế gia.
Vốn dĩ khi buổi họp bắt đầu, mọi người rất mong đợi chuồn chuồn tím.
Nhưng Thẩm Thất vừa xuất hiện, sự chú ý của mọi người đều bị Thẩm Thất lấy cả.
Chuồn chuồn tím đã trở thành mảng background tội nghiệp.
Chuồn chuồn tím nhìn Thẩm Thất đứng giữa trung tâm đoàn người, trong lòng vừa giận mà vừa hận.
Nhưng thế thì lại có thể như thế nào?
Tất cả những người đàn ông xuất sắc có mặt đều nhìn lấy cô ấy!
Cô ấy cứ thế chẳng được gì với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ toàn khu, lại không ai hỏi han tới!
Phạm Thành Phạm Ly chạy sang, nói: “Đi đi đi nào, chúng ta đi đến nơi của chúng ta.”
Thẩm Thất kinh ngạc hỏi: “Ở đây còn chia khu vực sao?”
“Tất nhiên là chia rồi! Các đại thần đẳng cấp, đều có khu vực hoạt động của riêng mình!” Phạm Thành Phạm Ly trả lời nói: “Mấy người chúng tôi đều được hưởng lợi theo!”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười, nói: “Đi nào.”
Thẩm Thất khoác lấy tay Hạ Nhật Ninh, đi theo cầu thang đến đại sảnh lầu ba.
Ở đây đã tụ tập đầy đủ top 50 đại thần.
Phùng Mạn Luân từ xa đã thấy Thẩm Thất, ánh mắt nhấp nháy, đôi mắt không cố định.
Triệu Văn Văn thân là người phát ngôn game nên cũng ở đây, nhưng, cô ấy và Phùng Mạn Luân lại giữ một khoảng cách nhất định.
Ngoại trừ Phùng Khả Hân ra, mọi người đều đầy đủ cả.
Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa cùng đẩy một chiếc xe nhỏ qua, nói: “Đây chính là bộ sưu tập của công ty game! Số lượng có hạn! Mỗi người chúng ta đều có thể lấy một món làm kỷ niệm!”
Lưu Nghĩa từ trong đó chọn lấy một vật nhét cho Thẩm Thất: “Cho cậu, đây là nghề nghiệp của cậu.”
Thẩm Thất đưa tay nhận lấy, đó là hình ảnh của các nhân vật được làm bằng sứ.
Xem ra anh hai vì cuộc họp mặt offline này tốn không ít công sức!
Thẩm Thất nói: “Giống tớ không?”
“Cậu so với nó đẹp hơn nhiều!” Lưu Nghĩa cười he he trả lời.
Hai người cùng cười.
Phùng Mạn Luân cầm lấy ly rượu qua chào hỏi Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em có thấy Khả Hân không?”
“Phùng tiểu thư? Không có!” Thẩm Thất với vẻ không hiểu: “Đúng rồi, anh không hỏi em cũng không nhớ, em cứ cảm thấy thiếu một người!”
Phùng Mạn Luân gật đầu, quay đầu hỏi Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu có thấy không?”
Lưu Nghĩa nhún vai: “Sao tôi biết được? Tôi đối với em gái cậu không hứng thú.”
Phùng Mạn Luân khẽ cười: “Phải không? Nếu như cậu biết, thì hãy nói với tôi một tiếng.
Đứa em này của tôi chính là ngang bướng.
Khi xưa, ức hiếp người khác, cứ hay dùng tên tuổi của tôi.
Bây giờ cũng là người đã hơn 20 rồi, vẫn cứ như trẻ con, hở chút là nổi giận! Người làm anh tôi đây, cũng hết cách! Em ấy thường nói, tôi ngược đãi em ấy, lấy hôn nhân em ấy làm điều kiện! Ây thật không biết nói sao luôn! Phùng gia nếu cứ tùy ý gả con gái đi, mặt mũi Phùng gia còn biết để đâu?”
Ánh mắt Lưu Nghĩa nhấp nháy, trên bề mặt vẫn như thường, trả lời nói: “Đây là chuyện riêng Phùng gia các cậu, tôi cũng không tiện nói gì? Cho nên, tôi thật sự không biết Phùng Khả Hân đã đi đâu.’
“Vậy sao.
không sao, tôi cũng chỉ tùy ý hỏi thôi.” Phùng Mạn Luân đưa ly lên bày tỏ sự xin lỗi, một ngụm uống sạch.
Lưu Nghĩa nhấp lấy một ngụm, bày tỏ thành ý.
Phùng Mạn Luân quay người rời khỏi, Thẩm Thất hỏi Lưu Nghĩa: “Sư huynh tại sao không đầu không đuôi mà hỏi cậu chuyện này thế?”
“Tớ cũng không biết.” Lưu Nghĩa tùy ý trả lời: “Có lẽ anh