Thẩm Thất gật đầu, tự nhiên đỏ hết hai tai.
“Thế thì đúng rồi.
Cậu thử thay đổi lập trường nghĩ xem, nếu bây giờ Hạ Nhật Ninh phải đính hôn với một người con gái khác, cho dù là giả vờ đi, trong lòng cậu sẽ nghĩ sao? Tiểu Thất ơi, đúng, đúng là Hạ Nhật Ninh trước đây đã làm khổ cậu.
Nhưng dù sao cậu cũng đã lựa chọn cùng anh ta đối diện mọi khó khăn.
Huống chi, đến người ngoài như tớ đây còn nhìn ra, Hạ Nhật Ninh rất thật lòng với cậu.
Nếu hai người yêu nhau đến vậy, càng không được làm tổn thương nhau.
Bây giờ hai người đang dần dần nhớ lại chuyện quá khứ, điều này chứng tỏ, ông trời cũng không nhẫn tâm chia rẽ hai người!’
“Hôm nay, Hạ Nhật Ninh đến tìm tớ.
Anh ta đã đã hạ mình, nhờ tớ giúp đỡ.
Nói thật, chưa bao giờ tớ thấy Hạ Nhật Ninh hạ mình đến thế.
Anh ta là người như thế nào chứ? Anh ta không phải đàn ông bình thường đâu! Anh ta là Đế vương, là Quân chủ, là bạo quân! Nhưng chính người đàn ông này, vì muốn níu kéo cậu, đã chủ động hạ thấp mình, nói với tớ, Lưu Nghĩa anh cần sự giúp đỡ của em! Một người đàn ông dùng cả tính mạng để yêu một người, cậu nỡ lam tổn thương anh ta sao?”
“Năm đó người có lỗi với cậu là Vưu Tâm Nguyệt, không phải Hạ Nhật Ninh!” Lưu Nghĩa luôn đứng trên góc độ công bằng nhìn nhận sự việc, không thiên vị bên nào.
Không vì Thẩm Thất là chị em tốt của cô mà không hỏi trắng đen, đả kích hay bênh vực một ai đó.
Có lẽ đây chính là tính cách của Lưu Nghĩa, chắc vì vậy nên cô không có nhiều bạn thân.
Vì phụ nữ đều thích hùa vào cùng nhau, không thích những người quá tỉnh táo.
Cho nên từ bé tới lớn, bên cạnh Lưu Nghĩa chỉ có con trai không có con gái.
À, Thẩm Thất là con gái duy nhất.
Nhưng, những lời nói của Lưu Nghĩa như một cú đấm kịp thời, lập tức đánh thức Thẩm Thất.
Đúng vậy, hai người yêu nhau, thật ra rất để tâm đến đối phương.
Cho dù là một ngã rẽ nhỏ, cũng có thể khiến tình yêu đi lạc hướng.
Đây chính là kết quả mà không bao giờ Thẩm Thất muốn nhìn thấy.
Nếu nói trước đây cô không xác định rõ, có thể tùy ý làm tổn thương đối phương.
Nhưng giờ đã xác định rõ tình cảm, vậy sao có thể không nghĩ đến hậu quả chứ?
“Vậy tớ phải làm sao đây?” Thẩm Thất cắn môi hỏi: “giờ tớ thấy hai bên đều khó xử.”
“Hãy đi giải thích cho Hạ Nhật Ninh, xem anh ta nói gì vậy.” Lưu Nghĩa vỗ vai Thẩm Thất nói: “chuyện như vậy không thể giấu được.
Rút kinh nghiệm nhé, Tiểu Thất! Năm đó cậu và Hạ Nhật Ninh cũng giấu nhau như vậy, mới thành ra gây nên tổn thương lớn đến vậy! Nếu Hạ Nhật Ninh không giấu chuyện Thôi Nguyệt Lam đi viện, cậu sẽ không tuyệt vọng đến mức ly hôn.
Nếu năm đó cậu không giấu chuyện Trình Thiên Cát, cũng sẽ không xẩy ra hiểu lầm, khiến Thôi Nguyệt Lam thừa cơ dở trò.”
“Cho nên, cậu và Hạ Nhật Ninh đều phải rút kinh nghiệm! Biết không? Trước đây hai người đều quá trẻ, chỉ nghĩ đơn giản, nhưng không biết giấu giếm và gây tổn thương chính là điều đáng sợ nhất trong tình yêu.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “bây giờ lại trở lại bên nhau, thì đừng phạm những sai lầm như vậy nữa.”
“Tiểu Nghĩa, cậu đã yêu bao giờ chưa, sao cậu lại biết nhiều thế?” Thẩm Thất không khỏi hoài nghi nhìn cô.
Mắt Lưu Nghĩa đỏ, ừ ừ à à không nói được lên lời.
Cô sẽ không nói với Thẩm Thất biết, từ khi cô có cảm giác với Văn Nhất Phi, đã nghiên cứu rất nhiều bí kịp về những chuyện tình lên bờ xuống ruộng.
Truyện tình 36 kế của cô giáo Tiểu Ái, 108 kiểu tán tỉnh nhau của Thái đại sư, đại kế tình yêu của Tiểu Bác tiên sinh vân vân vân vân vân.
Tuy cô chưa chính thức yêu, những cô vẫn sẽ học thuộc lòng trôi chẩy những bí kíp này.
“Không, không có đâu.” Lưu Nghĩa giả vờ nghiêm túc trả lời: “chả phải tớ vì cậu sao? Cậu có biết tớ vất vả đến mức nào không! Rõ ràng là tớ ít tuổi hơn cậu, nhưng tớ cứ phải bận tâm tới cậu.”
“Không đúng nhì?” Thẩm Thất nghi ngờ nhìn Lưu Nghĩa: “trong 4 năm này, tớ không hề yêu ai, đâu có cần đến cậu bận tâm! Ồ, tớ biết rồi.
Cậu đanh lấy tớ làm cớ, nghiên cứu thực hành với người đàn ông khác! Mau khai thật đi, có phải cậu đang yêu thầm Văn Nhất Phi không!”
“Không có đâu!” Lưu Nghĩa lập tức ngồi không yên, nói: “tớ đâu có thế!”
“Ha! Cậu còn dám nói không nữa? Nhìn kìa mặt cậu đỏ thành cái gì rồi” Thẩm Thất lập tức phanh phui lời nói dối của Lưu Nghĩa: “còn dám già vờ với tớ, rõ ràng là cậu rất thích anh ta mà.”
“Ai chà, đúng thật là!” Lưu Nghĩa đẩy Thẩm Thất ra: “nhanh đi tìm Hạ Nhật Ninh của cậu đi! Mặc kệ tớ đi!”
Cứ như vậy Thẩm Thất bị Lưu Nghĩa đẩy ra cửa, cô đành bất lực lắc đầu.
Tiểu Nghĩa đang xấu hổ đúng không!
Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, cô quyết định đi tìm Hạ Nhật Ninh nói rõ mọi chuyện.
Lưu Nghĩa sau khi đẩy Thẩm Thất ra ngoài, dựa người vào tường, hai tay che mặt, đúng là mặt rất nóng thật.
Cô cũng là con gái mà.
Chỉ là tính cách hơi con trai một chút thôi.
Cô đâu có lệch lạc giới tính.
Tất nhiên sẽ động lòng với con trai rồi.
Lưu Nghĩa nghĩ đến việc cả ngày gọi cho Văn Nhất Phi đều thấy tắt máy, không kìm nổi lại gọi thêm lần nữa.
Điện thoại vẫn trong tình trạng tắt máy.
Lạ thật đấy, anh ta đang bận cái gì vậy.
Bình thường anh ta nhiều việc thế, điện thoại vẫn luôn duy trì mở máy mà.
Nếu tắt máy, có phải đã xẩy ra chuyện gì không?
Văn Nhất Phi ở bên kia, Phùng Khả Hân đã cho người vớt điện thoại lên lâu rồi.
Trợ lý đã nhanh chóng mang điện thoại mới đến, Phùng Khả Hân chủ động cướp lấy điện thoại, tự tay lắp chiếc sim cũ vào điện thoại mới.
Văn Nhất Phi cũng không để ý, chỉ là thay cái sim điện thoại thôi, có phải gọi điện hay nhắn tin gì đâu.
Vừa đúng lúc này, Lưu Nghĩa gọi điện đến.
Phùng Khả Hân giả vờ vẫn chưa lắp được sim điện thoại, đã lén bật nút nghe, rồi cài đặt chế độ im lặng.
Phùng Khả Hân giả vờ vẫn đang cài đặt phần mềm, nói vơi Văn Nhất Phi: “Nhất Phi, anh xem, khi nào chúng ta thú nhận với anh trai em chuyện của mình?”
“Tùy em thôi.” Văn Nhất Phi đang mải đọc sách, liền trả lời qua loa.
Đầu dây bên kia Lưu Nghĩa vừa thấy điện thoại nhấc máy thờ phảo nhẹ nhõm, nhưng cô chưa kịp mở lời, đã nghe thấy tiếng đối thoại của bên kia.
Lưu Nghĩa không lên tiếng, cứ như vậy để yên nghe họ