Dáng vẻ Phùng Khả Hân khéo léo: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đích thân giải thích rõ ràng với Lưu Nghĩa, tôi sẽ không làm hai người khó xử đâu.”
Văn Nhất Phi gật đầu, nhìn lên bầu trời: “Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Văn Nhất Phi nói xong câu này liền quay người bước đi.
Phùng Khả Hân nhìn theo bóng lưng Văn Nhất Phi, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ: “Lưu Nghĩa không phải Thẩm Thất, nếu cô ta nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Văn Nhất Phi đâu? Không sao, bọn họ càng làm lớn chuyện mình sẽ càng có cơ hội thể hiện sự dịu dàng.
Người phụ nữ Lưu Nghĩa này không ôn nhu khôn khéo như Thẩm Thất, khi thật sự muốn đánh nhau nhất định sẽ long trời lở đất.
Văn Nhất Phi, tôi xem anh sẽ làm thế nào? Ha ha.”
Văn Nhất Phi vừa cầm điện thoại thì lập tức đăng nhập vào tài khoản của mình.
Hắn vội vàng muốn nói chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho Lưu Nghĩa nghe, nhưng hắn không thể tìm được Lưu Nghĩa.
Lúc hắn nhìn thấy thông báo đối phương đã cho hắn vào danh sách đen thì ngẩn người tại chỗ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao lại cho vào danh sách đen?
Văn Nhất Phi không tin liền gọi điện, quả như dự đoán, điện thoại cũng không liên lạc được.
Văn Nhất Phi lấy điện thoại của người khác gọi vào số Lưu Nghĩa, vẫn cứ không gọi được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ!
Đang yên ổn sao lại cho hắn vào danh sách đen!
Văn Nhất Phi cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức gọi điện cho Hạ Nhật Ninh.
Nhưng cũng không gọi được cho Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi chỉ đành gọi cho Tiểu Xuân, Tiểu Xuân trả lời: “Tổng giám đốc đang ở trong phòng với thiếu phu nhân, có lẽ không tiện nghe điện thoại? Văn thiếu, cậu có việc gì không?”
Văn Nhất Phi thầm nghĩ, không thể nói chuyện giữa hắn và Lưu Nghĩa cho một trợ lý được, vì vậy chỉ đáp: “Không có gì, sáng mai tôi sẽ đến.”
Tiểu Xuân đáp: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời với tổng giám đốc.”
Văn Nhất Phi cúp điện thoại, vẻ mặt phiền muộn.
Xem ra, tình hình như thế nào chỉ có thể đợi ngày mai mới biết được.
Lúc này Hạ Nhật Ninh đang làm gì?
Tiểu Xuân nói không sai, hắn đang bận rộn với Thẩm Thất ở trong phòng!
Ừm, đừng nghĩ bậy, bọn họ vẫn chưa tới bước đó đâu.
Sau khi Thẩm Thất bị Lưu Nghĩa đẩy ra khỏi cửa phòng, cô xoay người gõ cửa phòng bên cạnh.
Hạ Nhật Ninh nói không sai, quả nhiên cô có thể đến gõ cửa bất cứ lúc nào.
Thẩm Thất vừa gõ cửa, Hạ Nhật Ninh liền ra mở cửa.
Hạ Nhật Ninh vừa tắm xong, không nghĩ rằng Thẩm Thất lại tới nhanh như vậy.
Hắn hơi bất ngờ nhưng vẫn cười xấu xa: “Sao vậy? Không đợi được nữa mà muốn hiến dâng cho anh rồi à? Anh chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi.”
Nghe thấy lời nói đùa của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất lập tức nóng mặt.
Cô nhẹ nhàng ho một tiếng: “Không phải, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Vào rồi nói.” Hạ Nhật Ninh cười, vừa lau tóc vừa mở cửa.
Thẩm Thất theo vào.
Hạ Nhật Ninh chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ màu tím đen, thân thể cường tráng lộ ra rõ ràng.
Hạ Nhật Ninh ngồi trên sô pha, nói: “Chuyện gì vậy, em nói đi.
Muốn uống gì thì cứ tự nhiên nhé.”
Thẩm Thất không uống gì cả, cứ ngồi trước mặt Hạ Nhật Ninh như vậy mà nói: “Là thế này, tối qua, sau khi quay về em liền đến bệnh viện thăm dì.
Vốn dĩ em và Triển Bác đã thương lượng đóng giả làm một cặp, sau đó lấy cớ bệnh viện chật chội không thể tổ chức hôn lễ để kéo dài thời gian.
Nhưng không ngờ dì lại bảo bọn em đính hôn trước.”
Hạ Nhật Ninh đang lau tóc bỗng dừng tay, tiện tay ném khăn sang một bên, nheo mắt lại, hơi thở trở nên nguy hiểm: “Đính hôn? Xem ra Triển Bác này không muốn sống nữa rồi!”
Nhìn thấy sát khí của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất bỗng hoảng hốt.
Đương nhiên cô biết bản lĩnh của Hạ Nhật Ninh!
Hắn muốn tiêu diệt một người dễ như trở bàn tay!
Đối với Hạ Nhật Ninh, Triển Bác không phải là đối thủ.
Lấy trứng chọi đá, không thể nào trốn thoát.
Thẩm Thất nói: “Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm!”
Nghe thấy Thẩm Thất đỡ lời cho Triển Bác, Hạ Nhật Ninh càng không vui.
“Hử?” Giọng điệu Hạ Nhật Ninh kéo dài.
Thẩm Thất chủ động lại gần Hạ Nhật Ninh, ngồi bên cạnh nói: “Không phải đâu, anh nghe em giải thích! Triển Bác cũng chỉ bị dì ép buộc đồng ý thôi! Anh ấy không có ý gì khác.”
Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Nhưng em đang cầu xin thay hắn ta.
Tiểu Thất, em không sợ làm anh đau lòng à? Em đang đứng ở đây, tại nơi này, anh không sợ em tổn thương anh.
Anh chỉ sợ em tổn thương chính mình thôi.”
Thẩm Thất không nói gì nữa.
Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay Thẩm Thất, áp vào trước lồng ngực hắn.
Hạ Nhật Ninh vừa mới tắm, da thịt mềm mại rắn chắc vô cùng.
Ngón tay Thẩm Thất đặt trên ngực hắn, tim hắn lập tức đập “thình thịch”.
Sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Sự quyến rũ của mỹ nam, không thể cản được!
Hạ Nhật Ninh không hề dùng mỹ nam kế quyến rũ cô, mà nghiêm túc nhìn Thẩm Thất nói: “Em đã cảm nhận được chưa?”
Cảm nhận? Cảm nhận được da thịt mềm mại rắn chắc ư? Cái này thì quả thực cảm nhận thấy rồi.
Hai tai Thẩm Thất ửng đỏ, gật đầu một cách chật vật.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy hai tai Thẩm Thất đỏ bừng, hắn bỗng nhiên hiểu Thẩm Thất đang đỏ mặt vì cái gì.
Đúng là hắn có ý định dùng sắc để quyến rũ Thẩm Thất nhưng không phải bây giờ!
Vì sao hắn chưa giở thủ đoạn gì mà tiểu Thất của hắn đã bị quyến rũ rồi!
Trời ạ.
Hiện tại, trong những giây phút nghiêm túc như vậy mà cô cũng có thể...
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Thẩm Thất, nhịn không được liền cúi người về phía trước đè lên người Thẩm Thất.
Hai bàn tay của Hạ Nhật Ninh chống lên gần tai Thẩm Thất, mắt phượng chuyển động: “Em đang đỏ mặt gì vậy?”
Thẩm Thất nhìn thấy Hạ Nhật Ninh vừa tắm xong, khuôn mặt hết sức tuấn tú đang bày ngay trước mắt mình.
Hơi thở trên cơ thể hắn ùn ùn kéo đến.
Hơi thở nam tính mãnh liệt đã bao trùm toàn bộ cơ thể cô trong chớp mắt.
Trong tình huống như thế này, đầu óc Thẩm Thất thực sự hỗn loạn.
Nghe Hạ Nhật Ninh hỏi như vậy, Thẩm Thất trả lời theo phản xạ: “Tinh thần phấn chấn thôi.”
Lúc này đến phiên Hạ Nhật Ninh ngẩn người.
Trả lời kiểu gì vậy?
Mắt phượng chuyển động, trong đầu hắn nghĩ tới lời thoại trong một đoạn kinh kịch.
Vậy nên Hạ Nhật Ninh lại tiếp tục hỏi: “Sao lại thất bại?”
Thẩm Thất trả lời trôi chảy: “Trời lạnh rồi, thắp nến đi.”
Hạ Nhật Ninh vẫn chưa kịp phản ứng, phòng bên cạnh