Mạc đại ca đã nhận được thông tin từ trước nên đã đợi ở trên núi từ sớm rồi.
Hạ Nhật Ninh vừa xuống xe đã bị Mạc đại ca ôm vào lòng: “Thằng nhóc này, bao lâu không đến thăm anh rồi?”
Hạ Nhật Ninh vô cùng áy náy: “Xin lỗi, là lỗi của em.”
Mạc đại ca huých một cái vào vai Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh cũng huých lại một cái vào vai hắn.
Tình nghĩa của đàn ông bền vững như thế đấy.
Thẩm Thất xuống xe, nhìn người đàn ông có vẻ xa lạ trước mặt, đầu óc vẫn lóe lên tên tuổi người này, vô thức bật ra câu chào hỏi: “Mạc đại ca.”
“Ôi chao, bốn năm không gặp Tiểu Thất rồi, vẫn đáng yêu thế này hả!” Mạc đại ca tươi cười giơ tay xoa đầu Thẩm Thất, ôi, cảm giác vẫn y như bốn năm trước: “Trong nhà tích được nhiều trứng ngỗng lắm, khi đi đừng quên mang theo nhé!”
Đám Tiểu Xuân nhất loạt bật cười.
Họ đã cười vì chuyện này bốn năm rồi đó!
Thẩm Thất bị bàn tay to của Mạc đại ca đè đến mức không ngẩng được đầu lên, Hạ Nhật Ninh từng nhắc chuyện trứng ngỗng với cô, cho nên mặt cô bỗng chốc đỏ ửng: “Mạc đại ca, anh còn cười tôi!”
Mạc đại ca vui vẻ cười to, hắn nói: “Đi thôi, phòng của mọi người đã được thu dọn bài trí từ trước rồi.
Đến muộn thế này, chưa ăn cơm đúng không? Đi nào đi nào, đi ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Mạc đại ca luôn hào sảng như thế đấy.
Lúc này xe của Văn Nhất Phi cũng đã dừng, Mạc đại ca tinh mắt, bỗng chốc hô lên: “Ôi chao, đây không phải thằng nhóc nhà họ Văn sao! Sao chú cũng đến đây?”
“Chào Mạc đại ca!” Văn Nhất Phi nhìn Mạc đại ca có vẻ hơi sợ sệt.
Lúc nhỏ hắn bị Mạc đại ca tẩn cho không ít lần đâu!
“Ừ ừ ừ.” Mạc đại ca gật đầu: “Lâu lắm không gặp! Ồ, anh chàng này là...?”
Khi Mạc đại ca nhìn Lưu Nghĩa, ban đầu khựng lại, sau đó hai mắt sáng rực lên như đèn pha ô tô, Mạc đại ca chỉ liếc một cái đã nhìn ra bản lĩnh quyền anh của Lưu Nghĩa!
Thẩm Thất sợ Mạc đại ca sẽ kéo Lưu Nghĩa qua một bên đánh nhau, vội vàng giới thiệu: “Cô ấy là chị em nuôi của tôi, tên là Lưu Nghĩa, là tay đấm quyền anh chuyên nghiệp hạng cân 60 kg, cũng là một nhà thiết kế bán chuyên nghiệp ạ.”
“Nữ hả?” Sắc mặt Mạc đại ca bỗng trở lên kì lạ, buột miệng nói luôn: “Trông đẹp trai ngời ngời thế này mà là nữ hả?”
Lưu Nghĩa không kìm lòng được, cũng phải bật cười, cô lên tiếng chào hỏi: “Em chào Mạc đại ca, em là Lưu Nghĩa.”
“Được được, chỗ tôi quanh năm vắng vẻ, hiếm lắm mới được dịp đông người thế này.
Đi thôi, vào cả đây.” Mạc đại ca gật đầu, rất hài lòng, gọi mọi người vào nhà.
Đợi Mạc đại ca vào rồi, Lưu Nghĩa mới ngước mắt lên nhìn Văn Nhất Phi: “Hình như anh rất sợ anh ấy?”
“Không sợ sao được?” Văn Nhất Phi thở dài: “Anh ấy là thầy dạy nhập môn quyền anh cho Nhật Ninh, đánh đấm rất cừ! Hồi nhỏ anh với Phạm Thành và Phạm ly cũng bị huấn luyện chung một thời gian, đúng là những năm tháng khóc lóc kêu cha gọi mẹ!”
Lưu Nghĩa cũng không nhịn được cười, cô nói: “Hóa ra là thế.
Tôi rất mong chờ được tiếp vài chiêu của anh ấy đây.”
Lưu Nghĩa xoay xoay cổ tay, mặt mũi lộ rõ ý muốn chiến đấu.
Văn Nhất Phi không yên tâm lắm: “Em mới ở hạng 60 kg thôi, Mạc đại ca là hạng cân 80 kg đó!”
“Anh quên rồi hả, ngoài quyền anh ra, tôi còn biết vài thứ khác nữa.” Ý chí trên mặt Lưu Nghĩa không hề giảm sút, cô nói: “Hiếm hoi lắm mới gặp được đối thủ lợi hại, không chịu học hỏi vài chiêu sao được?”
Văn Nhất Phi vẫn không yên tâm: “Vậy em cũng vừa vừa phải phải thôi!”
Lưu Nghĩa lườm hắn một cái, không đáp lời.
Văn Nhất Phi lập tức bổ sung thêm: “Anh không có ý gì khác, chỉ muốn quan tâm em thôi.”
Nói xong còn nhấn mạnh một câu: “Quan tâm với thân phận bạn bè.”
Lưu Nghĩa không lên tiếng, nối gót theo Thẩm Thất.
Văn Nhất Phi ngượng ngùng cười cười rồi cũng đi theo.
Thẩm Thất thực sự thấy hơi đói bụng.
Đã mười giờ tối rồi, nói không đói mới là giả đấy.
Dọc đường mọi người đều vội, cho nên không dừng lại để nạp năng lượng.
Mấy thứ điểm tâm gì gì đó, Thẩm Thất không có hứng ăn.
Cho nên, vừa ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức tràn ngập căn phòng, bụng Tiểu Thất lập tức tức cảnh sinh tình kêu ọc ọc.
Thính giác của Mạc đại ca rất tốt, lập tức bật cười: “Nào, Tiểu Thất chắc đói lắm rồi, chúng ta mau nhập tiệc thôi.”
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh được sắp xếp vào vị trí lần trước.
Mạc đại ca nhìn Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, rất vừa lòng: “Tôi đã nói rồi, hai đứa bây mà còn không phải tướng phu thê thì thế nào mới phải nữa? Lần trước tôi đã nói rồi, hai đứa nhất định là vợ chồng, bây giờ hết đường phủ nhận rồi chứ?”
Mặt Thẩm Thất đỏ ửng: “Mạc đại ca, anh lại cười tôi!”
Mạc đại ca cười ha hả: “Được rồi được rồi không cười nữa, ăn thôi!”
Các đầu bếp bưng từng món ăn mới ra lò lên.
Đừng tưởng đang ở trên núi, các món ăn đều ngon mắt ngon miệng cả.
Thẩm Thất nhìn kiến trúc xung quanh, không nén được hiếu kỳ mà hỏi: “Mạc đại ca, lần trước khi chúng em đến, không phải có xây một lâu đài trên đỉnh núi rồi sao? Tại sao anh không sống ở đó?”
Mạc đại ca cầm ly rượu lên, ngửa cổ nốc cạn: “Lâu đài đó có công dụng khác.
Anh thích sống ở căn nhà gỗ bé nhỏ này hơn.”
Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Em tưởng rằng Mạc đại ca ở trên núi chỉ đơn thuần là ẩn cư sao? Tất nhiên là còn chuyện khác nữa.”
Thẩm Thất gật gật đầu: “Hóa ra là thế.”
Cô rất biết chừng mực, không hỏi lung tung, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Mạc đại ca cười cười: “Cũng không phải chuyện gì không nói được, chẳng qua chỉ là vài vụ mua bán không thể công khai.
À phải rồi, các em đến đây vội vàng thế, có chuyện gì phải không?”
Hạ Nhật Ninh dứt khoát hỏi luôn: “Mạc đại ca, em muốn nghe ngóng một chuyện.
Bậy giờ anh còn liên lạc với nhà họ Mạc không?”
Mạc đại ca lắc đầu: “Lâu lắm không liên hệ rồi.
Từ nhỏ anh đã theo ba chú tranh đấu với thiên hạ, những chuyện trong nhà về cơ bản không liên quan gì đến anh.”
“Nghe