Lưu Nghĩa ngây ra, liền hỏi: “Tất cả đều nhớ lại rồi?”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, tất cả, đều nhớ lại rồi!”
Thẩm Thất liền ôm lấy Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, xin lỗi, để cậu chịu khổ rồi!”
Lưu Nghĩa vỗ lấy lưng của Thẩm Thất, nói: “Uống hết canh gừng trước đã, rồi từ từ nói.
Giờ là mùa đông.
Thành phố C cũng không thấy được ấm đến mức nào.”
Thẩm Thất với nước mắt lưng tròng bưng lấy chén canh, hì hụt một hơi uống sạch chén canh gừng đó, sau đó cay đến nước mắt rơi càng nhiều hơn.
“Nhìn cậu khóc đau lòng đến thế kia, xem ra canh gừng này nấu đủ lửa.” Lưu Nghĩa yên lòng nói.
Thẩm Thất vốn dĩ rất đau buồn, nghe Lưu Nghĩa nói thế, nổi buồn chốc lát liền biến mất.
“Đáng ghét.” Thẩm Thất lau nước mắt: “Người ta vốn dĩ vẫn rất đau buồn.”
“Đau buồn cái nổi gì! Chúng tớ đau buồn cả bốn năm nay! Đều không buồn nổi nữa!” Lưu Nghĩa dịnh Thẩm Thất về chỗ ngồi, nói: “Cậu nói xem nào, lúc đó trong mộ rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?”
Ánh mắt Thẩm Thất mơ hồ, nói: “Khi đó sau khi tớ bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống, cả người đều không tự khống chế mà cứ rơi xuống.
Nhưng kỳ lạ là, tớ cứ cảm thấy có người đỡ lấy tớ.
Tiểu Nghĩa, cậu biết không? Khi lần thứ ba vào mộ, khi tớ vừa vào trong vòng ngoài của mộ, cũng trải qua một lần sạt lỡ mà rơi xuống.
Lần đó, tớ cũng cảm thấy có người đỡ lấy tớ, hơn nữa chỗ tớ rơi xuống rất sâu rất sâu.
Nhưng tớ lại không sao cả.
Kỳ lạ nhất là, tớ hỏi bất cứ ai, họ đều rơi ở một nơi rất nông rất nông, chỉ có tớ là sâu nhất thôi.
Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện lỳ lạ.”
Thẩm Thất gắng hít mạnh, tiếp tục nói: “Tớ hình như thấy được câu chuyện của đại đế và thiếu nữ của hàng ngàn năm trước, cả quá trình của họ đều được tớ chính mắt nhìn thấy.
Đại đế thực ra là một vị tiên quân trên trời, địa vị rất cao, cụ thể là ai, tớ không rõ nữa.
Tớ chỉ biết, thiên đế đối với ngài ấy rất kính trọng.
Ngài ấy có địa bàn của mình, có động phủ của mình, cũng có người theo đuổi.
Còn thiếu nữ là một hầu nữ xếp hàng thứ bảy bên cạnh Viêm đế, chuyên canh gác kho thần khí.”
“A chốc lát tớ có cảm giác như mình đang nghe truyện tiên hiệp.” Lưu Nghĩa nghiêm túc nói.
“Đúng thực là có chút giống.”Thẩm Thất gật đầu tiếp tục nói: “Tiểu hầu nữ xếp thứ bảy, cho nên cô ấy cũng tên Tiểu Thất.
Tiểu Thất tiên nữ vì thất trách, dẫn đến kho của Viêm đế bị mất cắp, mất đi thần khí, dẫn đến hạ giới đại loạn.
Tiểu Thất tiên nữ xin lệnh xuống phàm dẹp loạn, Viêm đế đồng ý.
Tiểu Thất tiên nữ trộm lấy kính lưu ly của tiên quân, đến trần gian trấn áp yêu thú đó.
Sau đó Tiểu Thất tiên nữ ở lại trần gian, giúp loài người dẹp loạn, lại không biết kính lưu ly chính là pháp bảo bản mạng của tiên quân.
Mất đi pháp bảo, tu vi của tiên quân bị ảnh hưởng, thậm chí chìm vào giấc ngủ sâu.”
“Tiểu Thất tiên nữ không biết, cứ nghĩ là cô ấy thiếu chút hại chết tiên quân, sau đó mà đặc biệt tự trách, cứ thế tự chủ trương đem tiên nguyên của mình độ cho tiên quân.
Tiên quân do đó tỉnh lại, Tiểu Thất tiên nữ lại do mất đi tiên nguyên, không thể nào trở về thiên giới, hơn nữa sinh mạng khô cằn, bất cứ lúc nào xũng có thể biến mất.”
Lưu Nghĩa ôm lấy cánh tay, không nhịn được nói: “Ủa? Tiểu tiên nữ này ngốc như cậu vậy!”
“Tớ làm gì có!” Thẩm Thất kháng nghị: “Tớ không ngốc!”
“Thế thì cậu là khờ.” Lưu Nghĩa trừng mắt nói: “Thật sự không uổng tên hai người như nhau, tính cách gần giống nhua, hoàn toàn là khờ đến bất ngờ.
Ai nấy đều chỉ biết đổ trách nhiệm lên người mình, lại không biết tổn thương chính mình, có khi đó cũng là một dạng tổn thương đến bạn bè người thân xung quanh mình.”
Thẩm Thất tru miệng: “Tớ đâu có.”
“Đâu cũng có cả!”khẩu khí Lưu Nghĩa trở nên nặng, nói: “Tiếp tục nói!”
“Sau đó là sau khi tiên quân tỉnh dậy, liền đưa Tiểu Thất tiên nữ đi, về sau gây dựng nên một đế quốc cho cô ấy.
Bởi vì Tiểu Thất muốn thấy được nhất chính là quốc thái dân an.
Nhưng khi đánh thành trì cuối cùng, Tiểu Thất tiên nữ mất đi.
Đây chính là phiên bản chân thực mà câu truyện truyền thuyết đó khi xưa chúng ta nghe qua.” Thẩm Thất xòe tay ra trả lời nói: “Sau đó tớ lại gặp một quân đội người rối gỗ, thiếu chút bị dọa chết mất.”
Lưu Nghĩa gật đầu.
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Tớ nói về câu truyện này chủ yếu là do, sau khi tớ bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống, tớ được một người bí ẩn đỡ lấy.
Lúc đó tớ chỉ kịp quay lại nhìn một cái liền ngất đi.
Tớ nhớ rất rõ, người đỡ tớ, chính là Tiểu Thất tiên nữ.”
Lưu Nghĩa liền mở to mắt ra, sau một lúc mới nói: “Tớ cảm thấy từ sau khi quen mấy người các cậu, tam quan của tớ mãi không ngừng được đổi mới.
Thấy qua sự cải lão hoàn đồng và dị hương trên người của cô, lại nghe cậu kể lại những chuyện này, tớ tuy nhiên đều có thể chấp nhận tất cả! Quả nhiên, khả năng chịu đựng của trái tim dần được nâng cao! Cho dù bây giờ cậu nói với tớ, cậu thực sự chính là Tiểu Thất tiên nữ, Hạ Nhật Ninh chính là vị đại đế cũng là vị tiên quân kia, tớ đều sẽ không cảm thấy kinh ngạc!”
Thẩm Thất che lấy mặt: “Nói lời này, ai tin! Chúng ta đều là người hiện đại!”
Lưu Nghĩa cũng che mặt theo: “Tớ cảm thấy tớ đều có thể viết kịch bản rồi, nếu tớ có tài viết văn, thì sẽ đem câu truyện của cậu và Hạ Nhật Ninh viết lại! Tớ nói với cậu, chắc chắn sẽ hot!”
“Đừng đùa.” Thẩm Thất tiếp tục nói: “Cậu nói, tớ mất đi trí nhớ, có phải có liên quan tới vị Tiểu Thất tiên nữ đó?”
“Cô ấy cho cậu một cú vào cổ, sau đó cậu liền mất trí nhớ? Cho xin, đoạn cẩu huyết như vậy thường đều trong phim Hàn!” Lưu Nghĩa bắt bẻ nói.
Thẩm Thất lườm cô ấy một cái: “Họ đều là tiên! Tùy tiện làm một cái phép gì đó cậu hiểu chứ.”
“Xong rồi, suy diễn càng lúc càng xa rồi!” Lưu Nghĩa xoa mặt nói: “Nếu nói tiếp nữa, tớ cảm thấy tớ có thể thành tinh rồi! Đừng nghĩ chuyện này nữa.
Nói lại, nếu cấu đã nhớ lại, thì khi nào dẫn Hạ Nhật Ninh về nhà nhận người thân? Hai người đã chia xa bốn năm rồi! Thẩm gia đối với cậu ta rất có ý