Trong ánh mắt Mạc ca hiện nên một tia đau lòng: “Không phải đâu, cô chỉ là chưa gặp đúng người.
Ông trời rất sáng mắt, người càng nghiêm túc, càng có sự sắp xếp nghiêm túc hơn.
Mãi không yêu, chỉ là chưa gặp được.
Nhưng chỉ cần có kiên nhẫn, sẽ có ngày gặp được!”
Ella khẽ cười, nói: “Ừm, tôi tin vào điều đó.”
Hai người dưới ánh đèn vàng nhạt, hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy sự yên tĩnh lúc này, rất đẹp.
Khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đang kể lịch sử tiên hiệp, ella và Mạc ca kể về lịch sử cá nhân, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi cùng với Phạm Thành Phạm Ly bốn người trong phòng ngâm mình.
Chủ đề của bốn người, khác với những người khác.
Hạ Nhật Ninh trực tiếp cho người điều tra xem rốt cuộc đứa nào không có mắt tuy nhiên dám nổ súng với họ!
Muốn chết, thì thành toàn cho họ!
Văn Nhất Phi u oán nhìn lấy Phạm Thành Phạm Ly: “Đêm nay thiếu chút bị các cậu hại chết!”
Phạm Thành Phạm Ly nhàn nhã mà xối nước nóng lên trên người, các trợ lý bên cạnh, không ngừng thêm nước nóng cho bốn vị thiếu gia, thật sự muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Bọn tớ là muốn tốt cho cậu!” Phạm Thành Phạm Ly với vẻ hào phòng mà nói, hưởng thụ sự bóp vai của trợ lý, lười nhát trẻ lời nói: “Cậu xem, Tiểu Nghĩa tối nay hai lần anh hùng cứu mỹ nhân! Cậu còn chưa thấy đủ sao! nếu không phải bọn tớ tác hợp, cô ấy làm sao mà dễ dàng tha thứ cho cậu!”
“Ít ngụy biện!” đôi mắt đào hoa của Văn Nhất Phi trừng lấy hai người bọn họ: “Nói lại, các cậu nói, Thẩm Lục và Sùng Minh đi đâu rồi? Sao vẫn chưa về? Nhật Ninh, người của cậu không phải đi theo sao? Sao vẫn chưa có tin gì?”
“Có lẽ bị giải quyết rồi.” Hạ Nhật Ninh không quan tâm mà trả lời: “Sùng Minh luôn cẩn trọng, đừng thấy chúng ta giờ là mối quan hệ hợp tác.
Hắn ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng chúng ta.
Hắn ta có thể sống đến giờ, chính là nhờ vào tính cẩn trọng của hắn.
Người của tớ có lẽ đang choáng trên đường, nếu không thì, sớm đã trở về.
Nhưng, Sùng Minh nếu có thể cắt đuôi người của tớ, thì chứng minh hắn ta vẫn an toàn.
Sùng Minh rất xảo huyệt, thỏ khôn đào ba hang, hắn ta mỗi khi đến một nơi, đều sẽ chuẩn bị trước mấy con đường dự bị để xoay chuyển.
Cho nên các cậu không cần lo là được.
Cũng nói không chắc, Sùng Minh nhân cơ hội này, cùng với cậu vợ của tớ bồi dưỡng tình cảm.”
Nghe đến bồi dưỡng tình cảm, những người khác đều bật cười.
Tâm tư của Sùng Minh đối với Thẩm Lục, thật sự mà nói không nên quá rõ ràng.
Khi xưa Sùng Minh còn thèm khát sắc đẹp của Hạ Nhật Ninh, nhưng từ khi quen biết Thẩm Lục, hoàn toàn như biến thành một người khác.
Cái đó gọi là một lòng một dạ.
“Không quan tâm hắn ta nữa.
Tớ muốn loại bỏ lũ khốn dám nổ súng kia! May là tối nay mọi người đều không sao, nếu không mà nói, săn bằng cả nhà họ.” Khẩu khí Hạ Nhật Ninh liền biến lạnh, mắt phượng tối lại mấy phần.
Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly ba người nhìn nhau, đều không kiềm được tỏ vẻ không biết nên thế nào.
Chuyện tối này, xem như chọc tức Hạ Nhật Ninh.
Chỉ cần liên quan đến Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh sẽ liền mất bình tĩnh.
Nhưng nhân vật trung tâm trong chủ đề, Sùng Minh và Thẩm Lục hai người cuối cùng khó khăn lên được bờ.
Thẩm Lục vừa lên bờ, cả người liền nằm trên bờ, không động đậy nữa.
Sùng Minh ở dưới nước kéo theo anh ta cả chặng đường bỏ chạy một cách điên cuồng.
Thể lực Sùng Minh thật sự quá tốt đi.
Tốt đến mức khiến Thẩm Lục không nhịn được mà điên cuồng nói mãi!
Nếu như không phải giữa cậu ta và Sùng Minh buộc lấy sợi dây, Thẩm Lục cảm thấy anh ấy sớm đã chết chìm nằm trong bụng lũ cá dưới đáy nước rồi.
Sùng Minh dẫn theo Thẩm Lục bơi hơn nửa tiếng, cũng mệt muốn chết, nằm bên cạnh người Thẩm Lục, thở hổn hển.
“Cậu là heo sao?” Sùng Minh có ý xấu nói: “Sao nặng thế!”
“Là do cậu già đó?” Thẩm Lục phản kích lại: “Tớ cứ mãi đang phối hợp với cậu!”
“Ý cậu là cậu muốn phối hợp với tôi trên giường sao?” Sùng Minh bất ngờ hỏi.
Thẩm Lục nổi nóng, đưa tay lên chính là một đắm.
Nhưng anh ta quá mệt, cú đắm này nhẹ như bông gòn, chút sức lực cũng không có.
Ngược lại Sùng Minh đưa tay nắm lấy, bỏ lên trên miệng tha hồ mà hôn: “Tôi sẽ thương cậu đàng hoàng.”
Thẩm Lục trực tiếp lườm hắn ta một cái, không quan tâm nữa.
Đối với tên vô liêm sỉ này, anh ấy thật sự không biết nên nói gì cho được!
Mình tối nay nhếch nhác thế này, còn không phải do hắn ta ban cho sao!
Hai người nghỉ ngơi một lát, mấy người kia như mèo vậy nhẹ nhàng nhảy qua, không phát ra âm thanh gì mà tiếp đất, nhỏ giọng nói với Sùng Minh: “Sùng Minh tiên sinh, mấy người đó đã bắt được.
Như ông dự đoán, chỉ là một số tay súng khong quan trọng, người đằng sau không có xuất hiện.
Ngoài ra, người của Hạ Nhật Ninh đang điều tra chuyện này.”
Sùng Minh gật đầu.
Người đó tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta cách Mạc gia trấn có chút khoảng cách, bây giờ mà về, chỉ sợ là không kịp.
Có cần báo bình an với bên phía Hạ Nhật Ninh không?’
Sùng Minh không nói, Thẩm Lục liền nói: “Cần! Tiểu Thất nhất định lo chết mất!”
Sùng Minh giờ mới gật đầu, nói: “Nói với Hạ Nhật Ninh, tôi vàThẩm Lục đều bị thương nhẹ, tạm thời không tiện di chuyển.
Cần ở bên ngoài nghỉ một đêm.”
Sắc mặt Thẩm Lục liền đen xịt: “Tôi không có bị thương! Tôi chỉ là mệt! Có thể đi về!’
“Tôi bị thương rồi!” Sùng Minh vô liêm sỉ nói: “Tôi vì cứu cậu mà bị thương, cậu chẳng lẽ không cảm động mà lấy thân đền đạp sao?”
Thẩm Lục cảm thấy phổi anh ấy không bị nước sặt chết, nhưng lại bị tên Sùng Minh này làm cho tức chết.
Mấy người đó liền trả lời: “Vâng, Sùng Minh tiên sinh.
Xe đã chuẩn bị xong, chỗ nghỉ ngơi tối nay được đặt ở một khách sạn ngoài rìa huyện thành.
Tuy không lớn, nhưng an toàn.
Người của chúng ta đã được bố trí xong.”
“Được.” Sùng Minh từ trên đất đứng dậy, không chút do dự kéo lấy Thẩm Lục mà đi.
Thẩm Lục vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, lại bị kéo dậy, thật sự là không muốn sống nữa.
“Chúng ta rõ ràng có thể đi về!” Thẩm Lục tiếp tục khiếu nại.
Sùng Minh nhìn lấy anh ta, khiếu nại vô hiệu.
Người của Sùng Minh, rất hiểu ý xem như không nghe thấy gì cả,
Trên xe có người đón lấy Sùng Minh và Thẩm Lục, trực tiếp đưa hai chiếc áo dày