Phùng Mạn Luân đã nói như vậy, Thẩm Thất cũng không tiện từ chối.
“Được rồi, vậy cuối tuần em sẽ đưa bọn nhóc qua.” Thẩm Thất nói: “Không biết có khỏi quấy rầy Văn Văn không?”
Phùng Mạn Luân nói rất tuỳ ý: “Sao lại thế được? Văn Văn cũng rất thích trẻ con.”
Thẩm Thất không nói nữa.
Triệu Văn Văn có thích trẻ con hay không cô không biết.
Chắc chắn Phùng Mạn Luân cũng không biết!
Nhưng đã đồng ý rồi thì cho dù mặt dày cũng phải quầy rầy.
Vì thế chuyện tới chơi cuối tuần đã được quyết định như thế.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới cuối tuần.
Thẩm Thất đã nói cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà từ sớm rồi.
Lại cộng thêm chuyện Thẩm Duệ và Thẩm Hà quả thực rất thân thuộc với Phùng Mạn Luân, vì vậy biết sẽ được tới nhà Phùng Mạn Luân chơi, hai đứa nhóc vui vẻ đi thay quần áo mới chuẩn bị khởi hành.
Trên đường đi, Thẩm Duệ hỏi: “Mami, chú Phùng đính hôn thật rồi à?”
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Duệ không nói gì nữa.
Thật kì lạ, rõ ràng chú Phùng thích mami mà?
Vì sao lại đính hôn với cô khác chứ?
Thẩm Hà cũng nâng cằm nói: “Ai ngờ chú Phùng lại đính hôn nhanh như vậy, con tưởng chú ấy không lấy được mami thì sẽ độc thân cả đời cơ.
Quả nhiên, đàn ông đều không đáng tin!”
Thẩm Duệ đen cả mặt: “Tiểu Hà.”
“Ngoại trừ đàn ông họ Thẩm nhà chúng ta.” Thẩm Hà trấn định bổ sung.
Thẩm Thất phì cười: “Có phải con xem phim nhiều quá rồi không?”
Thẩm Hà trả lời bình tĩnh: “Không, tại gần đây thiết kế trò chơi sắp điên lên rồi.”
Thẩm Thất tò mò hỏi: “Tiến độ của hai đứa thế nào rồi?”
Thẩm Duệ nói: “Còn thiếu một chút nữa.
Dù sao mở server mới cũng là chuyện lớn.”
Thẩm Hà cũng nói: “Thiết kế cơ bản cho nhân vật của con trên cơ bản đã hoàn thành rồi, chỉ còn bước phối màu cuối cùng nữa thôi.
Lần này con sẽ phối màu cho thật cao quý! Mami chính là cao quý nhất!”
Thẩm Thất lập tức mỉm cười.
Xe của Thẩm Thất tới Phùng gia rất nhanh.
Vừa tới cổng, Thẩm Thất còn chưa kịp lên tiếng, vệ sĩ đứng ở cửa nhìn thấy xe của Thẩm Thất, chủ động chạy tới chào hỏi: “Chào cô Thẩm! Phùng thiếu gia đợi trong nhà khá lâu rồi.”
“Cám ơn.” Thẩm Thất cười gật đầu, lái xe vào bên trong.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà nhìn khung cảnh bên ngoài, không ngừng gật đầu.
Mắt thẩm mỹ của hai đứa nhóc này hơn rất nhiều người lớn.
Tới trước cửa biệt thự, Thẩm Thất tháo dây an toàn, dẫn đám nhóc xuống xe.
Phùng Mạn Luân đã đứng đón ở cửa.
Thẩm Thất nhìn đông ngó tây cũng không thấy Triệu Văn Văn, cô nhịn không được hỏi: “Văn Văn đâu?”
“Cô ấy về nhà ngoại.” Phùng Mạn Luân nhìn Thẩm Duệ và Thẩm Hà: “Hai đứa, hoan nghênh lần đầu tiên tới thăm nhà chú.”
“Chú Phùng, nhà chú đúng là vừa to vừa đẹp!” Thẩm Duệ lễ phép chào hỏi.
Thẩm Hà cũng tỏ ra rất ngạc nhiên: “Vâng, to như bản đồ cháu mới thiết kế vậy.”
Phùng Mạn Luân bật cười, anh ngồi xổm xuống ôm hai đứa nhóc vào trong: “Vào nhà xem có to như bản đồ thiết kế không?”
Nhìn dáng vẻ rất thân thuộc của Phùng Mạn Luân với đám nhóc, sự cảnh giác của cô với Phùng Mạn Luân lại vơi đi chút.
Giác quan thứ sáu của Thẩm Hà rất nhạy bén.
Nếu Phùng Mạn Luân có ác ý, chắc chắn cô bé sẽ cảm nhận được.
Nhưng Thẩm Thất lại quên rằng, quả thực Phùng Mạn Luân không có ác ý gì với cô, nhưng lại tràn đầy ham muốn chiếm hữu!
Thẩm Hà có thể cảm nhận được người ta có ác ý hay không, nhưng lại không thể cảm nhận được ham muốn chiếm hữu của một người đối với tình yêu!
Thẩm Thất từng ở đây vài ngày, nên rất quen thuộc với nơi này.
Vì là lần đầu tiên tới nên Thẩm Duệ và Thẩm Hà hiếu kì chạy tham quan khắp nơi.
“Đừng chạy xa quá!” Thẩm Thất dặn dò hai đứa.
“Con biết rồi!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà vui vẻ đáp.
“Không sao, hai đứa đi đâu trong căn nhà này đều được.” Phùng Mạn Luân cười nói: “Nghe nói Thẩm Nhất sắp kết hôn rồi, lần này không định mở tiệc thật sao?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Ừ, mọi người đã quyết định rồi, chỉ ăn một bữa cơm nhỏ thôi.”
Phùng Mạn Luân tỏ ra tiếc nuối: “Anh còn định đi tham gia hôn lễ để dính may đây! Nhưng mà không rêu rao cũng được.
Nếu đã không định mở tiệc mời khách, vậy thì chỉ đành nhờ em chuyển quà cưới giúp anh.”
Phùng Mạn Luân xoay người lấy một cái hộp đưa cho Thẩm Thất: “Cũng chẳng có gì quý giá, chỉ là một chút lòng thành.
Dù sao cũng từng quen biết, coi như là bạn bè, bạn bè kết hôn đương nhiên phải có thành ý.”
Thẩm Thất không từ chối, bởi vì Thẩm Nhất kinh doanh, đúng là có qua lại với Phùng Mạn Luân.
Bọn họ đều là người trong cùng một giới.
Cho dù không mở tiệc, bọn họ cũng sẽ tặng quà tới.
“Vậy em nhận giúp anh trai em.” Thẩm Thất vừa cười vừa nói.
“Làm phiền em rồi.” Hiện tại những chủ đề mà Phùng Mạn Luân tán gẫu với Thẩm Thất đều rất an toàn, không hề đề cập tới cảm tình tình cá nhân.
Lòng tin của Thẩm Thất đối với Phùng Mạn Luân từ từ khôi phục lại như lúc trước.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà vui mừng chạy khắp nhà.
Dọc đường đi, người giúp việc đều lễ phép lui sang một bên, không quấy rầy tới hai đứa nhóc.
Hơn nữa cho dù hai đứa tới chỗ nào, đều sẽ không có ai ngăn cản.
Như thể toàn bộ Phùng gia đều không chút đề phòng chúng, để hai đứa tuỳ ý chạy nhảy.
Người lớn ngắm phòng ốc thường sẽ đi dọc một đường, chẳng ai vào những góc xó xỉnh cả.
Nhưng trẻ con lại khác, chúng rất nghịch ngợm, không thích đi trên con đường bình thường.
Nhất là Thẩm Hà, cô công chúa nhỏ này vẫn luôn rất độc lập.
Vì vậy, Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà chạy vào một con đường vắng, trèo lên hòn núi giả.
Cũng may khí hậu ở thành phố Vinh ấm áp, nếu ở Đông Bắc hai đứa không bị đóng băng mới lạ.
Thẩm Hà và Thẩm Duệ ngồi trên đỉnh núi giả nhìn xuống dưới.
Mà từ nơi này nhìn ra đúng là có một cảm giác khác thật.
Thẩm