Thẩm Thất nhận cuộc điện thoại này, cả người đều trở nên do dự.
Hiện tại bác gái đã biết, tự mình qua đó, thật sự có ích sao?
Có điều nếu không đi, có phải rất…
Thẩm Thất cầm điện thoại, cắn môi nói: “Thôi được rồi.
Cho em địa chỉ, em sẽ lái xe qua đó.”
Gác máy xong, Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, quay số điện thoại của Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nhấc máy rất nhanh, rõ ràng là đã đợi điện thoại của Thẩm Thất rất lâu rồi.
Gần như chuông vừa vang lên, liền lập tức cầm máy.
“Tiểu Thất, không phải là nhớ anh rồi chứ?” Hạ Nhật Ninh ngay câu đầu tiên đã nhịn không được mà bảnh chọe nói: “Có phải xem đi xem lại thì anh vẫn là tốt nhất?”
Thẩm Thất muốn cười cũng không cười được, chỉ có thể nói: “Nhật Ninh, em thương lượng với anh một chuyện, được không?”
“Ừ, em nói đi.” Hạ Nhật Ninh thuận miệng trả lời.
Trên thế giới này, có thể cùng anh thương lượng, cơ bản không gọi là sự việc.
Không thể thương lượng được, mới gọi là sự việc.
“Triển Bác vừa mới gọi điện thoại cho em, bệnh tình bác gái nặng hơn rồi.” Thẩm Thất nói: “Em không thể không đi thăm một chút, bọn trẻ có thể nhờ anh được không?”
Hạ Nhật Ninh khiêu mi một cái, duỗi chân ra, từ chỗ ngồi đứng lên, thong dong đi đến trước cửa sổ, nâng tay kéo bức rèm cửa, nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, bình tĩnh trả lời: “Đang ổn như thế sao tự nhiên lại nặng hơn rồi?”
Hạ Nhật Ninh đã hỏi qua bác sĩ, chỉ cần kiên trì tiêm và uống thuốc, sống nửa năm là không vấn đề gì.
Giờ mới trôi qua được bao lâu chứ?
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ là Triển Bác dùng kế lùi để lấy cớ tiếp cận Thẩm Thất?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hạ Nhật Ninh trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ của anh, còn không tới phiên người đàn ông khác mơ ước.
Cho dù là bạn trai cũ cũng không được.
Nếu bàn về sự uyên thâm, người đàn ông nào có thể uyên thâm hơn anh?
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Em tính định đi tàu hỏa nửa ngày rồi chuyển sang đi xe, trực tiếp lái xe qua đó.
Anh xem, anh có thể giúp em sắp xếp một chút không?”
Hạ Nhật Ninh khóe miệng cong lên một cái, nói: “Sắp xếp xe là chuyện nhỏ, đương nhiên có thể rồi.
Có điều, anh sẽ đưa em qua đó.”
“Vậy bọn nhỏ thì làm thế nào?” Thẩm Thất hỏi lại.
“Nhất Phi cùng Tiểu Nghĩa đã mở ra một đường ân ái, nên để cho bọn họ làm tròn trách nhiệm.
Nếu không thể, làm bố nuôi, mẹ muôi cũng vô ích.” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên một cái: “Huống chi tình hình bên đó, nói không chừng rất phức tạp.
Một mình em qua đó, bị bắt nạt thì làm thế nào? Anh còn biết, Triển Hiểu Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn đang ở quanh nơi đó.
Em chắc không quên người anh em không có quan hệ huyết thống của bố vợ này, là loại hàng nào chứ?”
Thẩm Thất nhớ lại bộ mặt tham lam của Triển Hiểu Lâm lúc mình và Hạ Nhật Ninh cùng anh trai đi tìm Triển Hiểu Lâm.
Cho nên, Thẩm Thất cũng không bất ngờ rằng Triển Hiểu Lâm vẫn vây quanh gia đình Triển Bác.
Trước đó vài ngày, Triển Bác nói chính hắn sẽ giải quyết.
Xem ra, chuyện này xử lý vẫn không được ổn thoải cho lắm.
Thẩm Thất ngẫm lại, nhờ Lưu Nghĩa cùng Văn Nhất Phi trông coi bọn trẻ cũng được.
Anh trai và Sùng Minh xa nhau, tâm tình nhất định không tốt lắm, không cần phiền đến anh ấy.
Hạ Nhật Ninh lập tức nói thêm: “Anh sẽ sắp xếp người ở cùng với bọn trẻ, yên tâm đi, xe về anh cũng đã sắp xếp xong hết rồi.
Sẽ không khiến các bảo bối chịu thiệt thòi đâu.”
“Được rồi.” Thẩm Thất trả lời: “Đông Bắc luôn có tuyết rơi, đi đường chậm một chút.”
Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Biết rồi, vợ.”
Sau khi kì nghỉ tết chấm dứt, đám người như Thẩm Thất lại quay về với lộ trình thường ngày của mình.
Bà cố Thẩm không nỡ, nhưng bọn nhỏ đều phải ở cùng mẹ mới có thể khỏe mạnh mà lớn lên.
Cho nên, cho dù không nỡ, bà cố Thẩm cũng không tùy hứng mà giữ bọn nhỏ lại.
Trời đẹp, ngày xuất phát, bầu trời trong xanh, đường thành phố bởi vì trước giờ đã thực hiện phương pháp ngăn ngừa, cho nên cho dù tuyết có rơi dày đến đâu cũng không gây trở ngại giao thông.
Người Đông Bắc sống ở đây quen rồi nên cũng có kinh nghiệm chống băng tuyết.
Đừng thấy tuyết rơi như thế, cơ chế ứng phó rất đúng chỗ đấy.
Đến buổi sáng, đường chính đã được rửa sạch tuyết đọng, rắc những thứ làm tan tuyết, tuyến đường giao thông chính lần lượt được thông suốt.
Mọi người tạm biệt người của Thẩm gia, quay về với lộ trình thường ngày của mình.
Văn Nhất Phi cùng Lưu Nghĩa phụ trách việc mang theo Thẩm Duệ và Thẩm Hà quay về thành phố Vinh, Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh đổi sang xe, đi thẳng tới chỗ của Triển Bác.
Thẩm Lục đi theo Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa, chỉ là mặc dù ở ngoài mặt hắn rất bình thường, nhưng ánh mắt mơ hồ vẫn bán đứng trạng thái của hắn.
Cho nên, Văn Nhất Phi cùng Lưu Nghĩa gánh vác sứ mệnh chăm sóc bọn trẻ, hoàn toàn không trông cậy vào Thẩm Lục.
Sau khi mọi người phân nhau ra, Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh đi tàu hỏa rời khỏi Đông Bắc, chờ đi đến vùng giao thông thuận lợi, liền lập tức đổi sang đi xe, mỗi người một ngả.
Khả năng điều khiển của Tiểu Xuân rất mạnh.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất hoàn toàn linh hoạt, tùy ý lựa chọn một thành phố để xuống tàu, sau khi Hạ Nhật Ninh và Tiểu Thất quyết định đến khi tiến vào trạm cũng mất hai mươi phút, cho dù là một thành phố xa lạ, Tiểu Xuân vẫn điều hai chiếc xe chờ ở đó.
Vừa xuống tàu, mọi người nhanh chóng lên xe, đi thẳng đến nơi cần đến.
Chỗ mà cha mẹ Triển Bác ở cũng coi là thuộc khu vực phía Trung Bắc.
Mùa tết này, ở khu vực đó, khí hậu cũng được coi là hợp lòng người.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói, xem như hợp lòng người.
Dù sao, mùa đông, thời tiết ở đó cũng không tốt, cũng lạnh lẽo, ẩm ướt.
Nếu không nói là ma thuật tấn công?
Cho nên, Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất phóng điên cuồng trên đường, cuối cùng, lúc trời vừa tối cũng đến nơi kịp, hai người quên thay quần áo, rõ ràng cũng không cảm thấy nóng lắm.
Vừa đến nông thôn, Thẩm Thất liền gọi điện thoại cho Triển Bác.
Triển Bác đã sớm đứng chờ ở giao lộ.
Hắn không bất ngờ chút nào khi Hạ Nhật Ninh theo đến, Hạ Nhật Ninh không đến, hắn mới kinh ngạc.
Triển Bác lúc này thực sự không thèm chú ý, nhìn thấy Thẩm Thất, trực tiếp nói: “Mẹ anh hiện tại đang ở bệnh viện trên thị trấn, nói cái gì cũng không chịu tiêm.
Tiểu Thất, nhờ em rồi.”
Thẩm Thất gật gật đầu: “Anh lái xe phía trước dẫn đường đi, em sẽ qua đó.”
“Thực xin lỗi, em đi đường mất nhiều thời gian như vậy, hiện tại thật sự rất gấp rồi.” Triển Bác đầy áy náy nói: “Tiểu Thất, cảm ơn em.”
Thẩm Thất không nói, trực tiếp gật đầu, để cho Triển Bác lái xe dẫn đường, đi thẳng đến bệnh viện thị trấn.
Vừa đến