Hạ Nhật Ninh đẩy Thẩm Thất ra cửa, giao cô cho Tiểu Xuân, anh đóng cửa cửa lại rồi mới trả lời: “Cho cháu giới thiệu một chút, cháu tên là Hạ Nhật Ninh, là chồng hợp pháp của Thẩm Thất.”
Sắc mặt của ba mẹ Triển Bác đồng thời biến đổi, tỏ ra không tin.
Hạ Nhật Ninh cười ung dung, nói tiếp: “Chuyện tới giờ cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa.
Nếu hai bác đọc báo, xem tivi hay lên mạng thì phải biết mới đúng.”
Ba của Triển Bác trầm mặc một lát nói: “Sau khi Triển Bác xảy ra chuyện, hai chúng tôi không còn liên quan gì tới giới giải trí nữa.
Rồi Triển Bác trở về, trong nhà lại cũng xảy ra chuyện, gần như chúng tôi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
“Thế nên, vì hai bác, Tiểu Thất không thể không nói một lời nói dối có thiện ý.” Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: “Cháu hiểu được tâm trạng của hai bác, nhưng bây giờ bác gái từ chối điều trị, chính là khiến Tiểu Thất đau lòng.
Để trấn an hai bác, cô ấy lựa chọn làm cháu tổn thương.”
“Cháu hiểu tấm lòng của Tiểu Thất, nên cháu lựa chọn chấp nhận.
Nhưng cháu có thể chấp nhận sự thiện lương của Tiểu Thất nhưng lại không chấp nhận được việc người khác dẫm đạp lên sự lương thiện ấy.” Hạ Nhật Ninh kéo chiếc ghế lại rồi ngồi xuống: “Cháu muốn nói rất nhiều chuyện, hai bác không muốn ngồi xuống nghe một chút sao?”
Lời nói của Hạ Nhật Ninh vô hình mang theo áp lực, ba mẹ của Triển Bác không tự chủ được ngồi xuống cạnh giường, ngơ ngẩn nhìn Hạ Nhật Ninh.
“Đã nói thì phải nói từ đầu.” Hạ Nhật Ninh không muốn nói những lời thừa thãi, biểu đạt ngắn gọn: “Bốn năm trước, Triển Bác hoạt động ở tuyến biên giới cùng đội Lư Hữu, khi cậu ấy xảy ra chuyện, Thẩm Thất đang làm nhà tạo mẫu cho cháu, tận mắt cháu nhìn thấy quá trình cô ấy sa ngã, quãng thời gian ấy, Thẩm Thất quả thực sống không bằng chết.”
Ba mẹ Triển Bác trầm mặc gật đầu, điểm này bọn họ không phủ nhận.
“Về sau xảy ra một số chuyện, Thẩm Thất cùng cháu đi đăng kí kết hôn.
Cũng có nghĩa là, bốn năm trước cháu và Thẩm Thất đã chính là vợ chồng.
Hơn nữa, cháu và Thẩm Thất cũng đã có hai đứa con, một trai một gái.” Hạ Nhật Ninh nói: “Cô ấy che giấu là vì muốn hai bác giữ lại hi vọng với cuộc sống.”
“Cái gì?” Ba mẹ Triển Bác nắm chặt bàn tày, hai người nhìn nhau, tỏ ra không tin: “Không thể nào! Tiểu Thất sẽ không lừa chúng tôi!”
“Kì thực không chỉ Thẩm Thất, còn cả con trai của hai bác, cháu và rất rất nhiều người đã lừa hai bác.” Hạ Nhật Ninh nói: “Hẳn bác trai phải biết, vốn dĩ bác gái chỉ sống được nửa tháng nữa, nhưng đến nay bác gái vẫn còn khoẻ mạnh, đó không phải là kì tích của y học, mà là con trai của hai bác đã có một cuộc giao dịch với cháu.”
Lúc này, Hạ Nhật Ninh nói hết một lượt những chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Mọi chuyện đều được công khai, không còn bí mật, không còn che giấu.
Chân tướng lạnh lùng như vậy, khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Kể hết tất cả, Hạ Nhật Ninh nói tiếp: “Không phải con trai của hai bác không muốn tốt hơn, mà là không thể tự do quyết định được.
Nếu cậu ta dám nói ra, e rằng hai bác sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
Ngày thường hai bác chỉ tiếp xúc với dân thường, có lẽ không biết trên thế giới này tồn tại một loại người có thể khống chế hết thảy.”
Hạ Nhật Ninh đứng lên, tiếp tục nói: “Sùng Minh là một trong số đó.
Nếu không có sự che chở của Sùng Minh, Triển Bác sẽ không sống quá được mười hai giờ đêm nay.
Hai bác có tin không? Vì chút thời gian còn sót lại ấy, con của hai bác dùng tương lai của mình để đánh đổi.
Bác gái, bác có chắc muốn tiếp tục từ chối tiêm thuốc, từ chối điều trị, từ chối sống sót không?”
Ba mẹ của Triển Bác ngẩn người nhìn Hạ Nhật Ninh, không biết nên nói cái gì.
“Lời cháu nói hai người có thể đưa ra nghi vấn.” Hạ Nhật Ninh nói tiếp: “Cháu cảm thấy hai bác nên học cách lên mạng, tìm kiếm tên của cháu hoặc là tên của Thẩm Thất.
Cũng có thể vượt tường lửa tìm tên của Sùng Minh.
Đến lúc đó hai bác sẽ biết cháu nói là thật hay giả.”
“Tấm lòng của Tiểu Thất cứ thế bị cô phụ.
Hai bác không đau lòng, cháu đau lòng.” Nói xong câu này, Hạ Nhật Ninh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Thuốc trong cơ thể bác còn khoảng hai tiếng nữa sẽ mất đi tác dụng.
Có nghĩa là, nếu bác vẫn không chịu tiêm thuốc, hai tiếng sau, khi thuốc hoàn toàn hết hiệu quả, các cơ quan trong cơ thể bác sẽ suy tàn nhanh chóng trong vòng nửa giờ, sau đó đối mặt với cái chết thảm.
Những gì nên nói cháu đều đã nói rồi, còn lại chỉ là quyết định của hai bác.”
Ba mẹ Triển Bác trầm mặc rất lâu mới từ từ mở miệng: “Anh Hạ, cảm ơn anh đã nói cho chúng tôi biết.
Nếu anh không nói, có lẽ chúng tôi vẫn còn đang mơ hồ chẳng biết gì cả.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Đừng khách khí.
Nhưng thời gian của hai bác thực sự không còn nhiều nữa.
Nếu đã đưa ra quyết định thì phải nhanh lên chút.”
Hạ Nhật Ninh bước tới cửa nói: “Người của cháu ở bên ngoài, nếu hai bác cần thì cứ gọi.”
Hạ Nhật Ninh không ở lại nữa, đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa, một đám người đang nhìn hắn.
Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Triển Bác nói: “Cho dù quyết định của ba mẹ cậu là gì thì hãy tôn trọng ý nguyện của bọn họ.
Sống chết cũng chỉ là ý chí của một người.”
Triển Bác không khỏi co người lại, gật đầu.
Hạ Nhật Ninh ôm Thẩm Thất vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đã tới mức này rồi, giấu giếm nữa cũng chẳng để làm gì.
Là lúc để bọn họ đưa ra sự lựa chọn rồi.
Cả đời này bọn họ sống đường đường chính chính, vậy thì lần này cũng để bọn họ đường đường chính chính đối mặt với sự tồn vong của mình.”
Tuy rằng rất buồn, nhưng Thẩm Thất vẫn gật đầu: “Em biết rồi.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoài phòng bệnh cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Ước chừng qua một tiếng đồng hồ, mắt thấy đã cận kề cái chết, mồ hôi trên trán Triển Bác bắt đầu chảy ra.
Mấy lần anh định xông vào, nhưng Tiểu Hạ luôn ngăn cản anh.
Cuối cùng cửa phòng cũng mở ra.
Ba của Triển Bác như già đi