Hạ Nhật Ninh nổ máy rời khỏi ngay lập tức, đi thẳng về phía Cảnh Hòa Trang Viên.
Trên đường đi, Hạ Nhật Ninh đã gọi điện thông báo cho bác sĩ gia đình.
Đợi đến khi hắn tới nơi, thì bác sĩ gia đình đã mang theo y tá đợi hắn ở đó.
Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh bồng một người phụ nữ đi tới, bác sĩ và y tá liền lập tức tiến tới trước nói: “Hạ tổng, hãy giao cho chúng tôi.”
Hạ Nhật Ninh hơi do dự, nói: “Thôi được rồi, để ta đưa vào.”
Sau khi vào phòng, bác sĩ liền căn cứ theo bệnh tình của Thẩm Thất, nhanh chóng sắp xếp truyền dịch cho Thẩm Thất.
“Hạ tổng, cô ấy chỉ là có chút sốt cao, chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng thì sẽ hạ sốt thôi.” Bác sĩ báo cáo với Hạ Nhật Ninh nói: “Có cần y tá ở lại không?”
“Không cần đâu, Bác sĩ Tần.” Hạ Nhật Ninh gật đầu một cách lịch sự: “Làm phiền ông rồi.”
Bác sĩ Tần gật đầu, để lại liều thuốc đầy đủ rồi rời khỏi.
Nhìn thấy Thẩm Thất đang say ngủ, dường như cô đang mơ thấy gì đó, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống, khóc như một đứa bé bị thương vậy. Hạ Nhật Ninh nhìn thấy nước mắt của Thẩm Thất, bèn nhớ đến vết bớt đỏ giữa xương quai xanh của cô.
Nhất thời không kiềm chế được, Hạ Nhật Ninh thò tay cởi nút áo của Thẩm Thất ra.
Không đợi hắn đụng đến vết bớt đỏ như lửa ấy, Thẩm Thất đột nhiên bắt lấy tay hắn, áp sát lên mặt cô.
Hạ Nhật Ninh vừa mới nhíu mày lại, thì phát hiện cô vẫn còn đang trong cơn mê sảng.
Động tác này, chỉ là động tác trong vô thức của cô mà thôi.
Khuôn mặt của cô rất nóng rất nóng, nóng đến nỗi Hạ Nhật Ninh cũng cảm thấy bản thân hắn cũng sắp phải nóng rực theo.
Làn da của cô rất đẹp, chưa hề có chút can thiệp nào của đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da nào cả, tươi rói và mọng nước, mịn màng vô cùng, cảm giác tốt đẹp đó lại khiến Hạ Nhật Ninh không rút tay lại được.
“Triển Bác…” một câu nói bẩm bẩm được thốt lên, khiến ngón tay của Hạ Nhật Ninh đột nhiên cứng đơ lại.
Hắn có chút tức giận, không cách nào giải thích được.
Cô ta sao lại có thể kêu tên người đàn ông khác trong lúc hôn mê chứ?
Hạ Nhật Ninh ngơ ngác, rút tay lại, xoay người rời khỏi.
Thẩm Thất trong mơ cảm giác được bàn tay bị rút ra, nước mắt bèn tuôn trào dữ dội hơn nữa, những tiếng lẩm bẩm bèn biến thành nức nở trong nháy mắt: “Anh ra đi như vậy, bỏ em lại một mình thì em nên làm sao đây? Em nên làm sao đây?”
Tấm lưng Hạ Nhật Ninh cứng đơ lại, kiềm chế không được bén xoay đầu lại nhìn Thẩm Thất đang khóc như trẻ