Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, trải dài trên cơ thể hắn, tỏa ra những tia sáng nhè nhẹ. Thân hình thon dài ấy, kết hợp với khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nhìn có vẻ như thần Mặt Trời Apolo trên trần thế vậy.
Dù Thẩm Thất có bị người anh của mình làm cho vô cảm với những sắc đẹp khác thì khi nhìn thấy cảnh tượng này của Hạ Nhật Ninh thì cô cũng không tránh khỏi phải ngơ ngác một hồi.
“Tỉnh rồi ư?” Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hơi ngước lên, uể oải lướt về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất giờ mới ý thức được người đã cứu cô, lại chính là Hạ Nhật Ninh.
“Cám ơn.” Thẩm Thất không biết nên nói gì, chỉ có thể cám ơn một cách khô khan.
“Không có chi, cô chỉ là… lại nợ thêm một món tiền nữa mà thôi. Công thêm hai cái áo mà cô đã làm hư của tôi, tổng cộng 2 triệu.” Giọng điệu của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nói: “Đã rất nhiều ngày trôi qua rồi, cô đã suy nghĩ ra nên trả nợ cho tôi như thế nào chưa?”
Sự yêu thích và cảm động vừa mới xuất hiện trong đáy lòng cô, không cánh bay đi ngay sau khi nghe thấy câu nói này của hắn.
Đúng vậy, một đế vương ác ma, thì sao lại có thể làm việc thiện được cơ chứ?
Hắn đã cứu cô, cũng chỉ vì cô còn thiếu nợ tiền của hắn, hắn chỉ sơ cô chết đi thì không ai có thể trả món nợ đó mà thôi.
Bây giờ thì tốt rồi, món nợ 1 triệu đó đã gấp đôi lên trong tích tắc, biến thành 2 triệu!
Nếu biết trước thì thà rằng cô trở bệnh nóng sốt chết ngay trên đường, cũng không muốn bị hắn cứu sống.
Nhìn thấy biểu cảm vô cùng thú vị trên mặt của Thẩm Thất, tâm trạng của Hạ Nhật Ninh đột ngột trở nên đẹp đẽ trong tích tắc một cách vô cớ.
Thẩm Thất thật sự muốn lấy tiền ném vào mặt của hắn, chỉ là cô không thể mà thôi.
Một, cô không có nhiều tiền như vậy. Hai, nếu cô ấy dám ném, thì chắc làm tổn thương một cọng lông của hắn cũng sẽ phải bồi thường càng nhiều tiền hơn nữa.
Thẩm Thất chỉ có thể kiềm nén cơn giận và nói: “Tôi… tôi sẽ trả tiền mà.”
Hạ Nhật Ninh bỏ ly rượu xuống, đi về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất theo phản xạ lui về phía sau, tấm lưng cô bất chợt đụng vào bức tường nhà, khiến cô không thể nào nhúc nhích được gì nữa.
Hạ Nhật Ninh chỉ còn cách Thẩm Thất nửa mét mà thôi, đột nhiên hắn cong lưng lại, tay trái áp sát vào tường, khóa chặt Thẩm Thất giữa bức tường và trong vòng tay của hắn.
Hắn hơi cúi đầu xuống, nhìn vào con thỏ con đang khiếp sợ kia, đôi mắt phượng dài đó khẽ hướng xuống, giọng nói