Sau khi Phùng Khả Hân rời khỏi nhà ăn, cô đứng rất lâu ở đầu đường.
Cô bắt cóc Thẩm Lục, có nghĩa là cô vĩnh viễn không thể trở về nước nữa sao?
Nhưng mà, trở về thì còn có thể như thế nào?
Đối với cô, Phùng gia đã không là gì cả.
Gia đình chỉ biết đến lợi ích kia, thà không có còn hơn.
Không bằng cô dùng Thẩm Lục để đổi lấy nửa đời sau yên ổn.
Chỉ cần cô lấy được toàn bộ cổ phần châu báu kia, thì nửa đời sau của cô cũng có nơi để dựa vào.
Cho dù không dựa vào đàn ông thì cô cũng có thể sống rất tốt.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cô phải học cách giấu mình, từ đây không dùng bộ mặt thật ra ngoài nữa.
Tên tuổi cùng Phùng gia đại tiểu thư?
Ha ha, hủy đi thôi!
Cô không thèm!
Vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất!
Để cho đám người đã phụ lòng cô đều chết hết đi! Tất cả đều đi chịu chết đi!
Trong mắt Phùng Khả Hân hiện lên tia lửa cuồng nhiệt khiến cho cả gương mặt cô đều trở nên khó coi, nếu có ai nhìn thấy thì nhất định không thể nào tin nổi Phùng Khả Hân cô lại lột xác lợi hại như vậy.
So với Thôi Nguyệt Lam ngu xuẩn kia thì Phùng Khả Hân quả thật thông minh hơn rất nhiều.
Cô sẽ không ra tay với Thẩm Thất hay Lưu Nghĩa ở ngoài sáng, cô sẽ áp dụng biện pháp khác, nhằm thẳng vào Thẩm Lục, từ đó đánh bại Thẩm Thất, cũng đả thương Lưu Nghĩa.
Dù sao, những người đã từng làm cô tổn thương thì cô sẽ không buông tha cho bất cứ ai!
Phùng Khả Hân gọi một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Như thể cô chưa từng xuất hiện.
Ở một nơi khác, Thẩm Lục đang ngồi một mình trong công ty, ngơ ngác xuất thần nhìn màn hình máy tính rất lâu.
Lúc này, những người khác trong công ty đã rời đi, chỉ còn lại một mình Thẩm Lục ở đây ngẩn người.
Đến khi cảm thấy có chút lạnh lẽo, Thẩm Lục mới ý thức được trời tối rồi.
Thẩm Lục chậm rãi đứng lên, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một bức thư được gửi đến.
Thẩm Lục nhẹ nhàng nhấp chuột, toàn bộ bức thư bằng tiếng Đức hiện lên trước mặt hắn.
“Tôi đang ở chỗ lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, vẫn là vị trí đó, vẫn là món ăn đó.
Chỉ là, người ăn cơm từ hai người đã biến thành một người.
Chỉ là nơi này dường như đã trở nên lạnh lẽo hơn…”
Bức thư này không kí tên, nhưng Thẩm Lục biết đây chắc chắn là do Sùng Minh gửi tới.
Thì ra, bây giờ hắn đang ở Đức.
Năm đó, ở Đức cũng có tuyết lớn, ngay khi Thẩm Lục mệt mỏi nhất thì Sùng Minh từ trên trời rơi xuống, mạnh mẽ kéo Thẩm Lục đi ra ngoài ăn uống giữa trời tuyết lớn.
Thẩm Lục vừa tức giận vừa bực bội, nhưng cũng vì thế mà thả lỏng, thu được linh cảm, khiến cho trò chơi “Đời Như Ảo Mộng” chính thức được tạo thành.
Cho nên, bữa cơm đó, Thẩm Lục vẫn còn nhớ như in.
Khi Thẩm Lục trả lời, hắn dùng tiếng Đức để gõ một câu nói, nhưng suy nghĩ một chút lại xóa đi…
Tắt email, tắt máy vi tính, hắn lạnh nhạt rời khỏi phòng làm việc.
Sùng Minh ở nước Đức nhìn chằm chằm vào máy tính rất lâu, nhưng chờ lâu như vậy cũng không chờ được thư trả lời của Thẩm Lục.
Ánh mắt Sùng Minh càng thêm phiền muộn.
Sùng Minh lập tức đứng lên, hắn rất muốn đập nát chiếc máy tính trước mặt.
Đột nhiên, trong đầu hắn xoẹt qua một dự cảm, hắn không hiểu vì sao tim hắn lại tự nhiên đập nhanh hơn.
Con ngươi trong mắt Sùng Minh co rút lại.
Đây là dự cảm không tốt!
Là chỗ nào đó xảy ra vấn đề gì sao?
Hay là báo động trước khi nguy hiểm ập tới?
Trước kia, hắn chính là dựa vào linh cảm này mà tránh thoát không biết bao nhiêu lần bị ám sát và truy đuổi.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại về con đường hắn đã đi, tuyệt đối không thể bị bắt được.
Nếu không phải vấn đề của hắn, vậy rốt cuộc là ai gặp nguy hiểm đây?
Sùng Minh lập tức nghĩ tới Thẩm Lục.
Dù sao bây giờ người hắn quan tâm nhất cũng chỉ có Thẩm Lục.
Chẳng lẽ Thẩm Lục gặp nguy hiểm?
Sùng Minh lập tức mở máy tính ra, gửi thư lần nữa cho Thẩm Lục: “Cậu đang ở đâu? Bên chỗ em có nguy hiểm gì không? Mấy ngày nay đừng đi đâu cả, chờ tôi về tìm em!”
Email được gửi đi, giống như viên đá ném xuống đáy biển, không chút động tĩnh…
Sùng Minh không biết Thẩm Lục đã tắt máy tính, không thể nhận được bức email này.
Sùng Minh sững người một lúc, sau đó lập tức hạ lệnh: “Mau đi về Việt Nam, cậu ấy gặp nguy hiểm rồi!”
Thuộc hạ của hắn xoay người, sau đó nhanh chóng trở lại: “Sùng Minh tiên sinh, chuyến bay thẳng đã bị hủy bỏ, một nửa lãnh thổ của Đức đã bị phủ kín tuyết, máy bay không thể cất cánh.”
Tròng mắt Sùng Minh lập tức co rút lại: “Chuyển đường bay sang nước Pháp, từ Pháp bay về!”
“Vâng, thưa ngài!” Đám thuộc hạ nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bầu trời đầy tuyết, không ngừng bay tán loạn.
Sùng Minh cảm thấy dự cảm bất thường này càng ngày càng mãnh liệt.
Thẩm Lục, cậu không thể xảy ra chuyện gì được! Không thể!
Dường như Sùng Minh không để ý đến việc bị bại lộ hành tung, chạy như điên tới nước Pháp.
Giờ khắc này, hắn không muốn giận dỗi gì nữa, không lo sợ tương lai nữa, chỉ cầu mong Thẩm Lục bình an mà thôi.
Vào lúc này ở Cảnh Hòa trang viên.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa dẫn hai đứa nhỏ đi ăn cơm, vừa vào cửa đã thấy Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đang ngồi trên ghế salon cúi đầu trò chuyện.
Thấy hai người đi tới, bọn họ lập tức phất tay, nói: “Một lát nữa là xong rồi.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa dẫn hai đứa nhỏ đi rửa tay, quản gia đã chỉ huy đầu bếp bày xong bữa ăn.
Hạ Nhật Ninh nói với Văn Nhất Phi: “Mặc dù Phùng Mạn Luân đã cải tử hồi sinh nhưng cũng không có gì đáng lo ngại.
Bây giờ muốn tranh cùng chúng ta thì chỉ e sức lực chưa đủ.
Hôm qua, lúc Phạm Thành, Phạm Ly tới cũng nói chuyện này, tôi cảm thấy hay là cứ xem thế nào đã.”
Văn Nhất Phi gật đầu nói: “Tôi cũng đồng ý như vậy.
Dù sao cậu cũng đã giúp Triệu Văn Văn một lần, Triệu Văn Văn cũng không thể ngồi im mà nhìn được.”
“Chính là đạo lý này!” Hạ Nhật Ninh thấp giọng cười: “Dù sao người Triệu Văn Văn thích cũng không phải là Phùng Mạn Luân.
Hơn nữa, Phùng Mạn Luân khôi phục càng nhanh thì Triệu gia càng bất lợi, cho nên tôi đã âm thầm nâng đỡ Triệu gia.
Nếu Triệu Văn Văn là người thông minh thì nhất định sẽ không tự hủy đi tiền đồ của gia tộc mình đâu.”
Văn Nhất Phi gật đầu một cái.
Hai người thương lượng một lúc, sau đó quyết định ăn cơm.
Lúc ăn cơm, hai người không bàn công việc nữa, chỉ trò chuyện về lễ thượng thọ ngày mai.
Văn Nhất Phi và Phạm Thành, Phạm Ly, từ nhỏ đã cùng Hạ Nhật Ninh ở Hạ gia