Thẩm Thất làm cho Thẩm Duệ tạo hình giống với Hạ Nhật Ninh, độ giống nhau của hai người quả thực đã bước lên một tầm cao mới.”
Thẩm Hà không nhịn được nói: “Nếu không phải sau này con mới biết bố dượng thì con còn tưởng bố dượng chính là bố ruột của bọn con cơ! Anh trai quả thật càng ngày càng giống bố dượng rồi.”
Thẩm Thất và Thẩm Duệ cùng lúc nghẹn lại, câu này không thể tiếp nhận được!
Nhưng Thẩm Duệ vẫn chưa dậy thì nên vẫn vẫn rất xinh đẹp!
Nhưng mà Thẩm Duệ thật sự là bản sao của Hạ Nhật Ninh mà!
Thẩm Hà nhìn thấy Thẩm Thất và Thẩm Duệ không nói gì liền cười hì hì nói: “Cho nên đây chính là duyên phận! Số phận đã an bài tuy chúng ta là người lạ nhưng vì ngoại hình giống nhau nên cuối cùng cũng trở thành người một nhà.
Mẹ.
anh, sao sắc mặt hai người lại kém như vậy?Con nói sai gì rồi sao?”
“Không có.” Thẩm Thất và Thẩm Duệ cùng lúc lắc đầu.
Lạ quá, dáng vẻ hôm nay của hai người đều kỳ lạ, có phải hai người có việc gì giấu con không?” Thẩm Hà hỏi đùa: “Chẳng lẽ là hai người biết tung tích của bố ruột lại không chịu nói cho con biết?”
Thẩm Thất và Thẩm Duệ lần nữa nghẹn lại, câu này vẫn không thể tiếp nhận được!
“Hahaha, con đùa với hai người thôi!” Thẩm Hà cười hì hì nói: “Mami và anh hôm nay thật vui.
Nếu hai người biết tung tích của bố ruột bọn con sao có thể không nói cho con được? Đi thôi, đi thôi chúng ta phải xuất phát rồi! Con muốn xem xem hôm nay có phải bố dượng đẹp trai hơn không? Con thích chú ấy nhất, chú ấy hợp làm bố dượng con nhất.”
Thẩm Thất và Thẩm Duệ cười khổ, họ đều không biết nói gì thì tốt.
Ba mẹ con ra khỏi phòng, nhìn thấy Lưu Nghĩa cũng ăn mặt rất phong cách.
Thẩm Hà đột nhiên ôm lấy đùi của Lưu Nghĩa: “Mẹ nuôi đẹp trai quá, sau này đợi con trưởng thành rồi con cũng muốn tìm một người bạn trai đẹp trai như mẹ nuôi!”
Lưu Nghĩa cười haha, giơ Thẩm Hà lên cao nói: “Vậy không được, tương lai phải tìm bạn trai đẹp trai hơn mẹ nuôi mới được!”
Thẩm Hà cười hì hì trả lời: “Nhưng Tiều Hà chỉ thích mẹ nuôi đẹp trai thế này thôi!”
Lưu Nghĩa thơm Thẩm Hà một cái: “Miệng của Tiều Hà ngọt như vậy tương lai không biết con trai thế nào mới có thể kiểm soát được con!”
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đang đợi ở dưới nhà, Phạm Thành Phạm Ly đứng ở một bên, đôi bên đang chỉnh lại quần áo cho đối phương.
Mọi người đều đẹp trai không chịu được.
Thẩm Lục cũng từ trong phòng đi ra, anh mặc bộ trang phục màu xám đậm, trông cũng rất đẹp trai.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nắm tay Thẩm Duệ và Thẩm Hà từ từ đi xuống cầu thang.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi nhìn đến mức trước mắt sáng lên.
Họ mỗi người đều đang ngọt ngào nhìn người trong lòng của mình.
Phạm Thành, Phạm Ly cùng lúc chạy đến và quỳ xuống: “Whoa, Tiểu Hàng tử, tiểu công chúa của chúng ta hôm nay đẹp quá.”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà nhìn thấy Phạm Thành Phạm Ly liền nở nụ cười như hoa nở.
Hai ngày này Phạm Thành, Phạm Ly chơi với bọn trẻ, hai đứa trẻ này cũng chơi với Phạm Thành Phạm Ly.
Thẩm Duệ, Thẩm Hà ngay lập tức sà vào trong lòng Phạm Thành, Phạm Ly, mặc họ bế mình lên, tiếp tục chơi trò đoán xem ai là Phạm Thành ai là Phạm Ly.
“Đi thôi, đi thôi, đừng để bà nội đợi sốt ruột!” Thẩm Thất cười nói: “Nghe nói anh cả đã đưa bạn gái về nhà rồi, chúng ta cũng mau chóng trở về đi!”
“Được!” Mọi người trả lời, cùng nhau quay người rời đi.
Khi đến ngôi nhà của Hạ gia, cả ngồi nhà đều chìm trong không khí vui mừng.
Những người làm gặp ở trên đường đều mặc áo khoác dạ màu đỏ, trông ai cũng vui vẻ và rất có tinh thần.
Vừa đến vườn của Hạ lão phu nhân đã nhìn thấy chỗ nào cũng treo đền lồng đỏ to, câu đối đều lấy chủ đề là chúc phúc.
Hạ lão phu nhân đang ngồi trên sofa mềm, vừa kéo tay một người con gái vừa nói chuyện.
Người con gái này chính là Lận Hinh mà Hạ Nhật Kỳ đã theo đuổi 4 năm.
“Đển rồi, đến rồi, họ đều đến rồi.” Quản gia Hòa vừa vào cửa đã chào hỏi Hạ lão phu nhân.
Hạ lão phu nhân vừa nghe thấy liền lập tức buông tay Lận Hinh ra.
Ý cười trên khóe miệng Lân Hinh có hơi cứng lại, nhưng cô lập tức lấy lại vẻ bình thường sau đó quay người đi về phía bên ngoài.
Hai đám người cứ như vậy chạm mặt nhau.
“Chúc bà nhiều phúc nhiều thọ, lúc nào cũng bình an!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà vừa đến đã lon ton chạy về phía Hạ lão phu nhân.
“Được được, bảo bối của bà chạy chậm thôi đừng để bị ngã!” Hạ lão phu nhân vui vẻ đến mức cười tươi như hoa nở.
Có người mang đệm hương bồ đến, Thẩm Duệ và Thẩm Hà lập tức quỳ trên đệm hương bồ, cung kính dập đầu ba lần với Hạ lão phu nhân.
“Đứng lên, đứng lên, mau đứng lên! Nào nào đây là lì xì bà nội cho các con.” Hạ lão phu nhân lấy từ trong tay quản gia Hòa hai cái lì xì đưa cho hai đứa trẻ: “Cổ ngữ nói, bề trên cho không được từ chối, Cầm lấy đi!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngọt ngào nói: “Cảm ơn bà nội!”
Hai đứa trẻ vui vẻ nhận lì xì, Hạ lão phu nhân còn vui vẻ hơn.
Đại thọ năm nay là đơn giản nhất, những lễ tiết khác đều có thể miễn, nhưng hành lễ dập đầu này là bắt buộc phải có.
Mọi người đều dập đầu với Hạ lão phu nhân theo thứ tự.
Buổi lễ hôm nay coi như đã thành rồi.
“Được rồi, được rồi, hôm nay thật sự không có người ngoài nữa chỉ có mấy đứa con cứ coi như là bữa cơm gia đình thôi, đừng gò bó quá.” Hạ lão phu nhân cười nói: “Nào, giới thiệu với các con, đây là bạn gái Nhật Kỳ đưa về, tên là Lận Hinh, tuổi tác sấp xỉ Tiểu Thất.
Nhật Kỳ theo đuổi bốn năm, cũng coi như theo đuổi được rồi, thật không dễ dàng.”
“Bà nội chê cười rồi, Lận Hinh không dám trèo cao đâu ạ.” Lận Hinh đứng ở một bên trả lời với vẻ ngại ngùng.
“Đây là Lão Nhị nhà ta, Nhật Ninh, đây là vợ thằng bé, cũng là em dâu của con Tiểu Thất, hai đứa trẻ này là con trai con gái của chúng Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Đây là cậu chủ Văn