Thẩm Thất vừa quay đầu nhìn, đã nhìn thấy có một người bị treo trên cây.
Một thân hình nhỏ bé, bị treo trên cành cây cao, đang hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Thất hét to lên, và chạy về hướng đó.
Chưa đi được hai bước, thì các viên đạn bay lướt qua, Thẩm Thất và những người khác không thể không cùng dừng bước.
Điện thoại trên tay Thẩm Thất có tin nhắn đến.
“Cô phạm quy rồi.”
Thẩm Thất gọi vào số đó, và lần này, đối phương đã nhấc máy: “Cô Thẩm, cô dẫn nhiều người đến quá, cho nên, phải chịu phạt! Cô xem cho kỹ nhé!”
Sau khi giọng nói tắt đi, Thẩm Thất đã nhìn thấy sợi dây đang quấn xung quanh Thẩm Hà đột nhiên thả xuống!
Thẩm Thất sợ đến nổi hét lên thật to tại chỗ: “Đừng mà, đừng mà!”
Thẩm Thất liền quỳ xuống đất, khóc thét điên cuồng: “Anh muốn cái gì, tôi cũng cho! Cho dù lấy mạng của tôi, tôi cũng cho! Tha cho con gái tôi đi! Xin anh đó!”
Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Thẩm Thất, đối phương cười vui vẻ: “Ôi, nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của nhị thiếu phu nhân nhà họ Hạ, thật là đáng thương! Hình ảnh hiếm có này, ôi, phải quay lại mới được! Nào, khóc thêm lần nữa đi, và hét thật to câu nói lúc nãy! Nếu không hợp tác, con gái cô sẽ phải chịu trận đấy! Này này này, con bé này được nuôi khéo thật, da dẻ hồng hào, nhìn ngon lành quá! Không biết lát nữa nên bẻ gãy tay nó? Hay là bẻ gãy chân nó nhỉ? Ôi, hay là bẻ gãy đốt sống của nó, suốt đời khỏi đứng lên được nữa, nghĩ thử xem, đúng thật là một hình ảnh đẹp đó!”
Thẩm Thất đột nhiên điên cuồng hét lên: “Đừng mà! Anh muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm đó! Đừng làm hại con gái tôi!”
“Được, bò qua đây trước đi.
Nghe né, cô tự mình bò qua đây, bò qua như một con chó!” Đối phương quả nhiên đã bắt đầu.
Thẩm Thất không hề do dự, điện thoại để qua một bên, dùng cả hai tay hai chân, bò từng bước một qua bên chỗ đối phương.
“Tiểu Thất!”
“Tiểu Thất!”
“Nhị thiếu phu nhân!”
Lưu Nghĩa, Thẩm Lục và Tiểu Hạ cùng đồng thanh kêu lên.
Thẩm Thất không quay lại, nghiêm túc bò từng bước qua đó.
Đá sa thạch dưới đất đã làm cho lòng bàn tay Thẩm Thất chảy máu, chiếc quần dài cầu kỳ và xinh đẹp cũng đã bị bào mòn hết, lòng bàn tay và đầu gối đều bị trầy đến rất đau.
Nhưng có vẻ như Thẩm Thất không cảm nhận được, chỉ lo nhìn đối phương và bò qua đó.
Ba người đứng sau, không thể xem tiếp được nữa, nên đã chuyển hướng nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà ngày một gần hơn, đau lòng đến nổi nước mắt chảy hoài không hết.
Tiểu Hà đừng sợ, mẹ đến cứu con đưa con về nhà đây Tiểu Hà, ráng thêm chút nữa nhé, ráng thôi chút nữa thôi.
Bên kia đầu dây điện thoại vọng lại tiếng cười thỏa mãn: “Hahahahaha, Thẩm Thất, cô cũng có ngày hôm nay rồi!”
Thẩm Thất không lên tiếng, tiếp tục bò qua đó.
Bò khoảng vài bước, lại có đạn lướt qua, ngăn cản cô ấy.
“Những người khác cũng bò qua đây! À không, trừ Thẩm Lục ra!” Đối phương hạ giọng: “Một người xinh đẹp như thế, không thể hủy hoại được!”
Lưu Nghĩa và Tiểu Hạ nhìn nhau, âm thầm quỳ xuống, và cùng nhau bò qua đó, bò thẳng đến bên cạnh Thẩm Thất.
“Chúng tôi đã làm theo ý của anh rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu thả người!” Thẩm Thất nén chịu cơn đau của mình, lên tiếng hỏi thật to.
“Anh muốn tiền, tôi cho! Lúc chúng tôi đến cũng không báo cảnh sát, chắc anh cũng biết mà!” Lưu Nghĩa cũng lên tiếng nói theo.
“Tiền? À à à à à.” Đối phương tiếp tục cười và nói: “Được thôi, cho tôi năm tỷ tiền mặt, tôi sẽ tha cho con bé!”
Năm tỷ tiền mặt!
Đúng là to gan thật!
Năm tỷ là đủ để phủ hết cái núi này rồi, được chưa?
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Thẩm Thất không còn chịu nổi nữa: “Nếu không thì đổi con tinh đi, tôi làm con tinh cho anh, anh thả con gái tôi ra!”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, dùng Thẩm Hà để uy hiếp cô, sau đó uy hiếp Thẩm Lục.
Nhưng nghĩ lại, sao phải phiền phức vậy chứ? Cứ trực tiếp uy hiếp Thẩm Lục là được rồi!” Đối