Nhưng Thẩm Lục lại nói: “Sùng Minh, em xin anh đấy, hãy cứu lấy Tiểu Hà!’
Sùng Minh nhìn thẳng vào Thẩm Lục: “anh muốn cứu em hơn.
”
“Sùng Minh, nếu anh cứu Tiểu Hà, em sẽ nhận lời với anh, được không?’ Thẩm Lục nhìn thẳng vào Sùng Minh
Ánh mắt Sùng Minh thoáng qua chút ngạc nhiên, sau đó là sự vui mừng: “em em nói thật đấy chứ?”
Tiếng Sùng Minh kèm theo chút run rẩy!
Hạnh phúc này đến bất ngờ quá!
Đột nhiên, khiến anh không tìm được phương hướng!
Người anh đã tâm niệm bốn năm nay, cuối cùng cũng nói ra câu nói này, trái tim của Sùng Minh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thẩm Lục cười nhẹ một cái, nhìn Sùng Minh nói: “những ngày xa anh, em cũng không dễ chịu.
Em nghĩ, chắc anh cũng không dễ chịu đúng không? Em đã nghĩ kỹ rồi, tuy em là đàn ông bình thường, nhưng em không ghét anh rồi!”
Sùng Minh xúc động gần như nhảy lên:”vậy em nhận lời đến với anh đúng không? Đây là những lời từ đáy lòng em không?”
“Em chưa từng yêu ai, anh là người đàn ông duy nhất khiến em không yên tâm.
” Thẩm Lục không biết nói lời ngọt ngào, nhưng chỉ câu nói này thôi, cũng đủ khiến trong lòng Sùng Minh ngọt hơn mật ong!
Sùng Minh gật đầu: “được, hãy nhớ những lời em nói hôm nay! Thẩm Lục, anh chờ em!”
Nói xong, Sùng Minh quay người đi đến dưới gốc cây, vừa đi vừa nói: “nếu các người còn dám nổ một phát đạn nào nữa! Có tin là, các người nổ bao nhiêu viên đạn tao sẽ cho các người nuốt mấy cái vỏ đạn không?”
Có lẽ vì Sùng Minh quá nổi tiếng.
Đám người đó không ai dám ngăn cản Sùng Minh.
Thẩm Thất thấy Sùng Minh đi về phía cô, nói với Tiểu Hạ: “anh nhanh đi ngăn cản anh trai em, nhất định đừng để anh ấy lên máy bay!”
Tiểu Hạ trả lời Thẩm Thất xong, đi về phía Thẩm Lục.
Vì có câu nói này của Sùng Minh, Tiểu Hạ chạy qua đó, cũng không có người ngăn cản.
Có lẽ đối phương rất tự tin, Thẩm Lục đành phải lên máy bay.
“Anh nên nghĩ thật kỹ, nếu anh không lên máy bay, bên kia sẽ không thả người đâu!” Người đàn ông bên cạnh Thẩm Lục, đang khuyên Thẩm Lục nói: “chúng tôi rất giữ lời đấy! Ông chủ chúng tôi chỉ là ngưỡng mộ tài năng của Thẩm tiên sinh, muốn nói chuyện tử tế với anh, không hề có ý định làm hại bé gái đó.
Nếu Thẩm tiên sinh không phối hợp, vậy thì”
Thẩm Lục gật đầu: “tôi theo các anh đi.
”
Thẩm Lục tiếp tục bước chân đi lên máy bay.
“Anh ơi, đừng đi!”
Thẩm Thất như phát điên chạy nhanh về phía chiếc máy bay.
Thẩm Hà là mạng sống của Thẩm Thất, Thẩm Lục là tâm niệm cả cuộc đời của Thẩm Thất.
Hai bên đều khó xử, hai bên cô đều không thể từ bỏ.
Thẩm Thất vừa khóc vừa chạy về phía chiếc báy may.
Ông trời, ông tàn nhẫn quá! Vì sao ông luôn làm khó con như vậy?
Vì sao ông luôn bắt con đưa ra những lựa chọn như vậy?
Con gái và anh trai đều là máu mủ ruột thịt của con, từ bỏ ai con đều không làm được!
Tiểu Hạ muốn ra tay ngăn cản, anh lập tức lao ra đám đông để ngăn cản, đột nhiên Tiểu Hạ bị chặn lại!
“Sùng Minh, Tiểu Hà giao cho anh đấy!” Thẩm Thất hét to về phía Sùng Minh, quay người lao về phía cánh cửa báy may.
“Tiểu Thất, tớ giúp cậu!” Lưu Nghĩa cũng nhấc chân đuổi theo.
Có Sùng Minh ở đây, Tiểu Hà có thể yên tâm giao cho anh ta rồi!
Bây giờ dù có nói gì thì cũng không được để Thẩm Lục lên chiếc máy bay đó!
Động cơ máy bay bắt đầu khởi động, kèm theo những cơn gió mạnh, khiến Thẩm Thất và Lưu Nghĩa gần như đứng không vững.
Tiểu Hạ và mấy người đang ngăn cản kia, cũng bị gió thổi ngả nghiêng.
Thẩm Lục quay đầu nhìn Thẩm Thất một cái, nói nhỏ với người đứng bên cạnh: “hy vọng anh có thể nói lời giữ lời!”
Nói xong câu này, Thẩm Thất chui ngay vào trong máy bay trực thăng.
“Đừng đi anh ơi” Thẩm Thất cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.
Cô đành mở mắt đứng nhìn anh trai bị người ta đưa đi!
Tất nhiên cô biết đối phương đưa anh đi là vì cái gì!
Không, không được! Tuyệt đối không được!
Thẩm Thất cứ thế chạy và ngã lăn xuống đất, cô bị gió thổi ngã quay mấy vòng.
Tiểu Hạ nhìn thấy, lo lắng quá, quay người lao thẳng lên máy bay.
Nhưng lại bị một đám người lao ra, cản mất đường đi của Tiểu Hạ.
Dù võ công Tiểu Hạ có giỏi đến mấy, nhưng cũng không đánh lại nổi vì đối phương quá đông, dù anh có muốn cũng không đủ sức, đối phương đã sớm có chuẩn