Thẩm Hà chạy đến, leo lên giường của Thẩm Thất:” tiểu Hà ngủ cùng Mami, có tiểu Hà ở đây, Mami đừng sợ!”
Nhìn thấy đứa con gái ngoan, trong lòng Thẩm Thất cũng thấy an lòng.
“ Được, vậy tối nay Mami và tiểu Hà cùng ngủ vậy.” Thẩm Thất kéo chăn đắp cho Thẩm Hà, rồi nằm một bên.
Thẩm Hà hôn lên má Thẩm Thất một cái, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thất lại không thể ngủ được nữa.
Trong mơ, Thần Quân đại nhân đó, cũng là Đại Đế, gọi mình hình như là thất tiên tử?
Đoạn tình cảm này của họ thật sự trắc trở, trải qua ngàn năm, vẫn là không thể ở bên nhau.
Thật sự khiến người ta tiếc nuối!
Vậy thì để mình giúp họ một tay vậy!
Thẩm Thất một lần nữa nhìn Lưu Ly Bảo kính ở phía đầu giường, âm thầm hạ quyết tâm!
Nhất định phải trả lại Lưu Ly Bảo Kính, để cho bọn họ sớm ngày đoàn tụ!
Lần này nằm ngủ, không mơ thấy ác mộng nữa.
Ngủ một giấc tới trời sáng.
Khi Thẩm Thất thức dậy, lại nhìn thấy Thẩm Hà ôm Lưu Ly Bảo Kính nhìn chăm chú, Thẩm Thất lập tức ngồi dậy:” chào buổi sáng, tiểu Hà.”
“ Chào buổi sáng Mami!” Thẩm Hà mỉm cười nhìn Thẩm Thất:” Mami, cái gương này thật đẹp, nhưng tại sao trong cái gương này, lại cảm giác có Mami?”
Thẩm Thất lập tức nhìn Thẩm Hà kì lạ:” tiểu Hà, con nói gì vậy?”
Thẩm Hà giơ Lưu Ly Bảo Kính lên nghiêng đầu nhìn Thẩm Thất mơ màng nói:” chính là có cảm giác có mami!”
“ Tại sao con lại nói như vậy!” Thẩm Thất hỏi.
“ Con không biết! Chỉ là cảm thấy cái gương này và mẹ có liên quan.” Thẩm Hà cũng không biết giải thích như thế nào:” cái gương này nói với con! Gương nói, Mami và cái gương này có huyết mạch tương liên.”
Đột nhiên trong lòng Thẩm Thất thấp thỏm.
Tại sao sự việc này ngày càng trở nên đáng sợ?
Tưởng chừng không thể tin được!
“ Được rồi, tiểu Hà, đừng suy nghĩ vấn đề này nữa.
Đến đây, thay đồ đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn sáng! Có nghe thấy không?” Thẩm Thất nhéo mũi Thẩm Hà, cười híp mắt nói:” còn nữa, ông ấy sắp về rồi! Khoảng hôm nay, ngày mai có thể xử lí xong công việc!”
Tuy rằng Thẩm Thất không nói rõ ông ấy là ai, nhưng mà tiểu công chúa thông minh đã đoán ra.
Thẩm Hà bĩu môi nói:” hứ, con chẳng quan tâm ông ấy về hay không về! Mami, con đi rửa mặt! Tậm biệt!”
Thẩm Hà nhảy xuống giường, ngoe nguẩy chạy mất.
Nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hà, Thẩm Thất bất giác phá lên cười.
Nha đầu ương bướng này, không biết là giống ai nữa?
Thẩm Thất đợi sau khi Thẩm Hà rời khỏi, liền để Lưu Ly Bảo Kính vô trong tủ bảo hiểm, tự nói với mình:” xin lỗi, vẫn phải để mày đợi thêm mấy ngày nữa.
Đợi chúng ta kiếm được cửa vô thật sự, sẽ đưa mày trở về, để mày về nơi vốn thuộc về mày.
Cũng là để cho bọn họ có thể vô tư vô lo ở bên nhau.”
Nói xong, Thẩm Thất đóng tủ bảo hiểm lại.
Lúc đóng cửa tử bảo hiểm, Lưu Ly Bảo Kính lóe lên một ánh sáng yếu ớt, sau đó đột nhiên biến mất.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Thẩm Thất xuống lầu ăn sáng.
Thẩm Lục đang chăm sóc cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà uống sữa.
Người cậu này thật sự không ai có tư cách hơn!
Nhìn thấy Thẩm Thất xuống,Thẩm Lục nói:” mau ăn sáng.
Không phải bữa nay em còn phải lên công ty xử lí một số việc sao? Công việc dồn lại lâu như vậy, đủ làm cho em bận tối mặt rồi.
Tụi nhỏ có anh lo rồi!”
Thẩm Thất vui vẻ ôm lấy Thẩm Lục:” vậy mới nói anh Hai thương em nhất!”
Thẩm Lục cười vỗ mu bàn tay Thẩm Thất:” được rồi, ăn sáng đi!”
Thẩm Thất lập tức ngồi xuống bên cạnh, Thẩm Lục chăm sóc cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà xong, liền gắp đồ ăn cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất chỉ cần ăn thôi là được rồi.
Nhìn thấy Thẩm Thất ăn sáng vui vẻ, Thẩm Lục cũng cảm thấy vui vẻ.
Trong khi Thẩm Thất vui vẻ ăn sáng, thì có người mới sáng sớm tâm trạng lại thấp thỏm không yên.
Mạc Thu mang đồ ăn sáng đến công ty ăn.
Chỉ cần nghĩ tới buổi trưa cùng tên Mặt Lạnh đó ăn cơm, Mạc Phi cảm thấy phiền lòng.
Có thể không đi được không? Có thể không đi được không!
Cô thật sự không muốn đi!
Thẩm Thất vừa đến công ty, liền nhìn thấy Mạc Thu dùng cái nĩa trong tay ngược đãi đồ