Dáng người cao ráo, mặt mũi khôi ngô, hơn nữa lại còn là quân nhân, điều này lại làm cho khí chất của hắn càng thêm nổi bật.
Hắn chỉ đứng ở đó cũng đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người rồi.
Thậm chí có mấy cô gái còn lấy điện thoại ra chụp lén hắn.
Thẩm Nhị rất nhạy bén, hắn lập tức nhận ra được có người đang chụp trộm mình.
Hắn chỉ đảo mắt qua mà đã khiến cho mấy cô gái kia sợ đến mức lè lưỡi chạy mất.
Thẩm Nhị lại thấy rất ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng đối phương sẽ bỏ chạy.
Thấy mặt khác biệt này của Thẩm Nhị, Mạc Thu không làm sao bài xích hắn được.
Mặc dù hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn có trái tim của một đứa trẻ sơ sinh.
Thẩm Nhị vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Mạc Thu, khóe miệng hắn lập tức cong lên, hắn lịch sự gật đầu: “Cô đến rồi à.”
Mạc Thu bước đến: “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”
“Không sao, tôi chỉ mới chờ năm phút thôi.” Thẩm Nhị thành thật trả lời: “Cô rất đúng giờ, tôi rất thích.”
Mạc Thu hơi ngẩn ra, cô nói: “Cảm ơn anh.”
“Đi thôi.” Thẩm Nhị không nói gì mà chỉ đi lên phía trước để dẫn đường, Mạc Thu chỉ có thể theo sau.
Vào nhà hàng, sau khi tìm được chỗ mà mình đã đặt trước, Thẩm Nhị đã rất lịch sự cất áo khoác giúp Mạc Thu.
“Cảm ơn.” Những người mà Mạc Thu thường đối mặt đều là những người sắc sảo trên thương trường chứ cô chưa bao giờ gặp mặt một quân nhân.
Bây giờ Mạc Thu giống như miếng thịt ba chỉ nằm trên chảo, quay cuồng không thôi.
Thẩm Nhị kéo ghế cho Mạc Thu, Mạc Thu không thể không ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thẩm Nhị rất hài lòng với sự phối hợp của Mạc Thu.
Thẩm Nhị ngồi ở phía đối diện, hắn dùng bàn tay với những khớp xương rõ ràng đẩy thực đơn về phía Mạc Thu rồi nói: “Cô chọn món đi.”
Đây là giọng điệu ra lệnh chứ không phải đề nghị.
Mạc Thu khách sáo: “Hay là anh chọn đi!”
“Ưu tiên phụ nữ.” Thẩm Nhị nhấn mạnh.
Lồng ngực Mạc Thu nghẹn lại.
Trong lòng cô nghĩ, thôi, tùy hắn vậy.
Chỉ cần lúc quay về mình nói với Thẩm Thất rằng mình không vừa ý với anh hai cô ấy là được rồi, tội gì mà làm bữa trưa của mình thêm ngột ngạt.
Nghĩ vậy, Mạc Thu cũng không khách sáo với Thẩm Nhị nữa, cô cầm lấy thực đơn rồi nhanh chóng xem qua một lượt, sau đó gọi món.
Thấy Mạc Thu vui vẻ như vậy, dường như Thẩm Lục rất hài lòng.
Gọi món xong, cả hai người cứ ngồi trừng mắt nhìn nhau chứ không ai lên tiếng.
Mạc Thu buồn rầu nghĩ, mình có thể chơi điện thoại một lát không?
Nếu không thì nhàm chán lắm!
Lúc Mạc Thu lặng lẽ chuẩn bị tìm điện thoại thì Thẩm Nhị ngồi ở phía đối diện cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cô rất tốt.”
“Hả?” Mạc Thu bị lời đánh giá không đầu không đuôi của Thẩm Nhị làm cho hoảng sợ.
“Tiểu Thất đã cho tôi xem hồ sơ cá nhân của cô rồi.
Cô và tôi rất hợp nhau.” Thẩm Nhị dùng vẻ mặt chân thành nhìn Mạc Thu: “Tôi cũng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của cô, tôi cảm thấy hai nhà chúng ta rất môn đăng hộ đối.
Năm nay tôi sẽ được điều động về thành phố để làm việc, nếu như vậy, chúng ta có thể sống ổn định ở thành phố.
Như vậy sẽ có thể thuận tiện cho cả công việc và cuộc sống, còn có thể chăm lo mọi mặt cho gia đình cô.
Còn gia đình tôi thì cô có thể không cần bận tâm, Thẩm gia rất đông người, chỉ cần ngày lễ ngày tết quay về là được rồi.
Cô là thư ký của Tiểu Thất, cùng làm việc với Tiểu Thất, chuyện này đúng là rất thuận tiện.”
Suýt chút nữa, Mạc Thu đã phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Cô phải liều cái mạng già hơn ba mươi tuổi thì mới có thể nuốt ngụm nước kia xuống, sau đó cô dùng gương mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Lục.
Này này, ngài tướng quân, có phải anh điên rồi không?
Xin hỏi, anh đang nói năng không bình thường phải không?
Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm trưa thôi mà?
Chúng ta không hề thân thiết với nhau nhé?
Cho dù là thân thiết đi chăng nữa thì cũng không thể bàn chuyện kết hôn ngay từ lần gặp mặt đầu tiên được, đúng không?
Này, ngài tướng quân, có phải anh đọc quá nhiều truyện ngôn tình rồi không?
Thế cho nên anh cho rằng ăn một bữa cơm là có thể quyết định chuyện chung thân đại sự à?
Nếu nói như vậy thì cả đời này Mạc Thu tôi sẽ phải gả cho hàng trăm, hàng ngàn người à?
Mạc Thu bối rối rút giấy ăn ra, cô lau khóe miệng: “Anh Thẩm, xin hỏi, có phải anh đã hiểu nhầm chuyện gì rồi không?”
“Không hề.” Món ăn được đưa lên rồi, Thẩm Nhị ưu tiên đẩy về phía Mạc Thu rồi điềm tĩnh trả lời: “Tiểu Thất nói, cô và tôi rất xứng đôi.
Bây giờ tôi cũng đồng