Thẩm Thất lập tức đi theo: “Thẩm Thất, người thứ hai!” Văn Nhất Phi mở miệng: “Văn Nhất Phi, người thứ ba!”
Lưu Nghĩa cũng nói theo: “Lưu Nghĩa, người thứ tư!”
Phạm Thành: “Phạm Thành, người thứ năm!”
Phạm Ly: “Phạm Ly, người thứ sáu!”
Trình Thiên Cát vẫn tiếp tục quét: “Trình Thiên Cát, người thứ bảy!”
Hạ Quốc Tường bình tĩnh nói: “Hạ Quốc Tường, người thứ tám!”
Vưu Tâm Nguyệt cũng nói theo: “Vưu Tâm Nguyệt, người thứ chín!”
Mạc đại ca cẩn thận nhìn quanh, nói: “Mạc, người thứ mười!”
El cũng thong thả báo danh: “El, người thứ mười một!”
Tiểu Hạ nối gót: “Tiểu Hạ, người thứ mười hai!”
Tiểu Xuân mở miệng: “Tiểu Xuân, người thứ mười ba!”
Bốn vệ sĩ A, B, C, D cũng lần lượt nói: “Mười bốn! Mười năm! Mười sáu! Mười bảy!”
Cuối cùng là nhân viên kỹ thuật: “Tôi là người thứ mười tám!”
Sau khi mọi người báo danh xong, lập tức tắt định vị.
Đợi sau khi mọi người báo danh xong, trên màn hình bất ngờ xuất hiện một điểm nhỏ màu đỏ, ngay sau đám người.
Mọi người đều nhìn về phía sau, Trình Thiên Cát bắn luôn một phát vào trong không trung!
Viên đạn bay trong không khí sinh ra âm thanh ma sát, tại một nơi yên tĩnh như thế này có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Thẩm Thất nhịn không nổi bèn hỏi: “Có phải là đội tiếp theo tới nhanh quá nên bị ra đa không người của chúng ta quét được?”
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cùng lắc đầu, nói: “Cô chủ, đội ngũ của chúng tôi liên lạc bằng cách trền tin, bọn họ sẽ không qua khu vực này nhanh vậy đâu.
”
Lời của bọn họ vừa nói ra, khuôn mặt của những người có mặt ở đó ngày càng kỳ lạ!
Mẹ nó chứ, chỗ dưới lòng đất này không bình thường chút nào!
Nhiều người như vậy, rốt cuộc là ai!
Chết tiệt, chẳng nhìn thấy gì cả!
Chính vào lúc này, súng trong tay Vưu Tâm Nguyệt đột nhiên chuyển hướng, bắn một phát lên phía trên đầu.
Ngay sau đó, một tiếng kêu sắc nhọn vọng lại từ trên đầu.
Tiếng kêu vang lên quá bất ngờ khiến những người có mặt ở đó đều bị dọa giật mình!
Bỗng nhiên, một bóng trắng lao đến trước mặt mọi người!
“Cẩn thận!” Hạ Nhật Ninh hét lên một tiếng, súng trên tay không hề do dự bắn về phía đối phương.
Mấy người có mặt ở đây đều là những xạ thủ giỏi.
Súng của bốn người Hạ Nhật Ninh, Trình Thiên Cát, Hạ Quốc Tường, Vưu Tâm Nguyệt vang lên liên tục, tất cả đều nhắm vào đối phương.
Lưu Nghĩa cúi đầu nhìn laptop nói: “Hắn chết rồi!”
Điểm sáng màu đỏ trên màn hình đại diện cho người thừa phút chốc tối đen.
Tiểu Xuân bên cạnh đưa tay, đào hết số liệu của điểm đó ra.
Quả nhiên, đang hấp hối!
“Qua đó xem là thứ gì!” Phạm Thành, Phạm Ly không nhịn được nói.
Mấy vệ sĩ nhận lời đi qua.
Đi khoảng vài chục mét, cuối cùng cũng nhìn rõ bóng dáng màu trắng ấy.
Mấy vệ sĩ nhìn kỹ xong, vẻ mặt kỳ lạ đứng dậy, quay lại nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Thân là người dẫn đầu đội ngũ, Hạ Nhật Ninh lập tức bước tới.
Ngồi xổm xuống nhìn, vẻ mặt anh cũng trở nên kì lạ.
Mặc dù Thẩm Thất ở giữa đội ngũ nhưng cũng không nén được tò mò đi qua đó.
Vừa nhìn, vẻ mặt cô cũng trở nên kì lạ.
Đây là một con khỉ.
Còn là một con khỉ lông trắng.
Nhưng con khỉ này khác hoàn toàn với những con khỉ khác.
Bởi vì con khỉ này đang mỉm cười.
Nó đã chết rồi.
Nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười.
Điều đáng sợ nhất là gương mặt con khỉ này đã tiến hóa đến mức vô cùng giống con người.
Nhưng chân tay nó vẫn giữ nét đặc trưng của khỉ.
Bốn viên đạn găm sâu vào động mạch chủ của nó, chết trong tích tắc.
Thẩm Thất nhìn nhìn liền cảm thấy ớn lạnh, không nhịn được nói: “Tại sao lại vô cớ xuất hiện một con khỉ nhỉ?”
Mọi người đều không hiểu.
Tiểu Xuân nói: “Lần trước lúc chúng tôi tới đây thăm dò, hoàn toàn không có con khỉ nào.
”
Lúc này, nhân viên kĩ thuật la lên: “Mọi người mau nhìn màn hình laptop!”
Mọi người đồng loạt cúi xuống nhìn, màn hĩnh vốn sạch sẽ đột nhiên xuất hiện chi chít điểm đỏ.
Ra đa không người trên đỉnh đầu phát ra âm thanh cảnh cáo sắc nhọn!
Mọi người có mặt ở đó đều biến sắc!
Chết tiệt, đám quỷ quái gì lại tới vậy?
Thứ có thể khiến ra đa không người vang lên tiếng cảnh cáo chắc chắn không phải đồ chơi bình thường!
Hạ Nhật Ninh chớp thời cơ, đưa mọi người