“Đúng vậy, anh cũng đang thấy lạ đây!” Hạ Nhật Ninh trầm ngâm một lát rồi nói: “Lần trước chúng ta dùng máy móc chụp lại cảnh là từ một cái hang bên cạnh.
Lần này lại đi cửa chính.
Hay là vì em dùng lưu ly bảo kính mở cửa lớn ra nên mới dẫn tới sự chú ý của đám khỉ này? Hoặc là máy chụp lần trước không có nhiệt độ, nên không thu hút đám khỉ tới, sau đó chúng ta vào cùng nhau, nhiệt độ trên cơ thể chúng ta dẫn chúng tới?”
Lời nói của Hạ Nhật Ninh khiến những người ở đây phải đăm chiêu.
Ba mươi mấy người, không ai mở miệng nói chuyện.
Thẩm Thất khẽ lên tiếng: “Có lẽ là cả hai nguyên nhân này chăng.
Rốt cục thì đám người này là người hay là khỉ? Vì sao chúng đã tiến hoá thành người, nhưng vẫn còn giữ lại tập tính của khỉ? Sự tiến hoá của khuôn mặt con người chúng ta, chẳng phải là vì sự thay đổi của môi trường sống sao? Vì sao sự tiến hoá của chúng lại kì lạ như thế?”
El là một nhà khảo cổ học, rất hứng thú với những dị tượng tự nhiên này, tiến hành phóng đại và phân tích số liệu của một trong số những con khỉ đó.
Lúc giết chết con khỉ mỉm cười vừa rồi, EL đã lấy máu và lông của nó, đưa cho Tiểu Xuân phân tích số liệu.
Hiện giờ, cuối cùng thì Tiểu Xuân cũng đã có kết quả phân tích số liệu, nói với EL: “Cô EL, đây là số liệu mà cô cần.”
Sau khi nhận được báo cáo số liệu, EL lập tức mở miệng nói: “Tôi nghĩ có thể tôi đã biết cái gì đó.”
Tất cả mọi người quay sang nhìn EL.
EL ngẩng đầu nhìn những con khỉ đang cười này, nói khẽ: “Kì thực chúng là người, nhưng đã bị phản tiến hoá, nên mới biến thành như thế này.
Nếu tôi đoán không sai, tổ tiên của chúng hẳn là loài người đã tới đây tị nạn, không giao du với thế giới bên ngoài trong trận đại chiến hơn ba ngàn năm trước.
Mọi người còn nhớ những gì kể trong Đào hoa nguyên kí không?”
Những người ở đây đương nhiên đều biết tới “Đào hoa nguyên kí”.
Bởi vậy nhanh chóng hiểu ý của EL.
Lưu Nghĩa sờ cánh tay nói: “Nói thế nghĩa là, kì thực chúng cũng có ngôn ngữ của mình?”
Văn Nhất Phi cũng nói theo: “Nghĩa là chúng ta có thể giao tiếp với chúng?”
EL lắc đầu: “Mọi người đã bỏ qua một chuyện.
Ngôn ngữ của chúng ta cũng đang trong quá trình không ngừng tiến hoá.
Ngôn ngữ hiện tại khác với ba ngàn năm trước.”
Sắc mặt Thẩm Thất quái dị, cô nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Biểu cảm của hai người đều quái dị.
Bởi vì họ đều nghĩ tới một chuyện.
Trong mơ bọn họ đã từng gặp được thất tiên tử và thần quân, hình như không gặp trở ngại gì về ngôn ngữ?
Chuyện này phải giải thích thế nào?
Lúc đó Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nói tiếng gì, chính họ cũng không nhớ!
Chắc là tiếng phổ thông chăng?
Nhưng mà, mấy chục năm gần đây tiếng phổ thông mới được phổ cập.
Xa hơn không nói, nói ngay tiếng quan thoại trong lịch sử cận đại, đều là lấy ngôn ngữ của kinh đô làm tiếng quan thoại.
Lịch sử thay đổi ngôn ngữ, quả thực là phong phú và lắm khúc chiết.
Nhưng sao thần quân và thất tiên tử lại hiểu được tiếng phổ thông chứ?
Chẳng lẽ thần quân và thất tiên tử đều không có thật, chỉ là do bọn họ cùng tưởng tượng ra?
Thẩm Thất cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp nữa, nếu không sẽ bị tinh thần phân liệt!
Đúng lúc này, một con khỉ ở đối diện bỗng rít lên một tiếng.
Nhịp điểu quái dị lại du dương, trầm bổng lên xuống, rất đặc biệt.
Sắc mặt của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều thay đổi.
Đúng là gặp phải ma rồi!
Bọn họ lại nghe hiểu!
Cái quỷ gì thế này?
Bọn họ học ngôn ngữ này khi nào chứ?
Thấy sắc mặt của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh không đúng lắm, EL hỏi ngay: “Hai người sao vậy?”
Thẩm Thất nuốt một ngụm nước bọt một cách khó nhằn, xanh mặt nói: “Ý của con khỉ đó là, chúng ta xâm chiếm địa bàn của chúng, còn giết chết thành viên của chúng, chúng muốn chúng ta phải trả giá!”
Hạ Nhật Ninh cũng gật đầu.
Những người ở đây đều trầm mặc.
Ngay cả EL cũng trầm mặc theo.
Nếu không thấy tận mắt, chắc chắn cô sẽ cho rằng đây chỉ là lời nói vô căn cữ.
Nhưng mà, đây