“Nếu anh cả muốn tiếp tục đến với Lân Hinh, em và Nhật Ninh sẽ giúp anh xin bà nội tha thứ.
Cho dù không thể trở về Hạ gia, ở bên ngoài thực ra cũng không phải không tốt.
Chỉ cần hai người có con rồi, bà nội sẽ nể tình đứa nhỏ mà sớm muộn gì cũng tha thứ cho hai người.” Thẩm Thất tiếp tục nói: “Nếu anh cả quyết định chấm dứt với Lận Hinh, lựa chọn quay về tập đoàn Hạ thị làm việc, em nghĩ, Nhật Ninh sẽ đồng ý cả hai tay, tán thành việc anh quay về giúp đỡ.
Nếu anh cả vẫn quyết định lưu lạc khắp nơi, em cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh, ở trước mặt bà nội sẽ cố gắng khuyên giải.
Tóm lại, quyền lựa chọn và quyết định đều nằm trong tay anh.
Đừng vội vàng đưa ra quyết định.
Thứ chúng ta có là thời gian, Chỉ là, hiện tại em muốn đi gặp bà nội một chút.”
Hạ Nhật Kỳ lập tức nhường đường: “Tiểu Thất, cám ơn em đã nghĩ cho anh.”
“Chúng ta là người một nhà mà.” Thẩm Thất cười cười: “Một ngày làm anh, cả đời đều làm anh.
Làm em, đương nhiên phải hướng về phía anh của mình.”
“Vậy em đi trước đi.” Hạ Nhật Kỳ nói: “Sau khi suy nghĩ, anh sẽ nói cho em đáp án.”
Thẩm Thất gật gật đầu: “Được, vậy em đi trước.
Có chuyện gì có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
Hai người lướt qua nhau.
Thẩm Thất về tới viện của Hạ lão phu nhân, vừa bước vào cửa liền ngồi bên cạnh Hạ lão phu nhân, nắm lấy cánh tay Hạ lão phu nhân, nói: “Bà nội, Tiểu Thất cuối cùng cũng hiểu được những lời bà nói lúc trước là có ý gì rồi.”
“Nói thử xem.” Hạ lão phu nhân hiền từ vuốt ve đỉnh đầu Thẩm Thất: “Nói bà nội nghe xem, cháu đã học được cái gì?”
“Bà nội, Tiểu Thất cuối cùng cũng hiểu được hàm ý của câu nói chuyện trong nhà không có chuyện nhỏ rồi.
Vốn dĩ, Tiểu Thất còn nghĩ không đến mức khoa trương như vậy, bây giờ mới hiểu được, lòng người khó lường, việc mà người trên phải làm là cân bằng.” Thẩm Thất thấp giọng nói: “Lần này cháu chưa làm tốt việc cân bằng đó, cho nên mới dẫn đến chuyện của Lân Hinh.
Nếu lúc đầu cháu làm rõ phạm vi khả năng của Lân Hinh, cho cô ấy một vị trí hợp lý, có lẽ sẽ không tạo ra cục diện như hiện tại.
Cháu chỉ chú ý quan tâm đến cảm xúc của anh cả và Lân Hinh, đề bạt Lân Hinh, nhưng lại quên mất phải đồng thời cân nhắc một người có thể hạn chế sự tồn tại của Lân Hinh, vì thế mới tạo thành lỗ hổng hiện tại, để cô ấy có thể biển thủ công quỹ, rồi lại đem bát nước bẩn này hất lên người khác.
Bà nội, cháu sai rồi.”
Nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, Hạ lão phu nhân nở nụ cười hiền lành.
“Còn nữa không?” Hạ lão phu nhân tiếp tục hỏi.
“Bà nội, cháu muốn nghe ý kiến của bà.
Về chuyện Lân Hinh, bà có sáng kiến gì không ạ? Tiểu Thất vừa mới tiếp nhận chuyện kiểu này, hoàn toàn không có manh mối.” Thẩm Thất thành khẩn nói: “Mong bà nội dạy bảo.”
“Tiểu Thất à, cháu có biết tại sao Hạ gia luôn có gia quy nghiêm khắc không?” Giọng điệu của Hạ lão phu nhân ngưng lại một chút, hỏi.
Thẩm Thất gật gật đầu: “Đây là phép tắc mà tổ tiên đã định ra ạ.”
“Không chỉ là bởi vì như thế.
Mà hơn nữa là vì đạo lý trị quốc tề gia đều giống nhau.
Không có quy củ sao thành được vuông tròn.” Hạ lão phu nhân nói một cách sâu xa: “Chuyện Lận Hinh, có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Bà nội nói ủy quyền thì chính là ủy quyền, sẽ không can thiệp vào quyết định của cháu.
Một nhà không thể có hai lời quyết sách, như vậy người dưới sẽ không biết nghe ai.
Bà nội biết cháu là người lương thiện, vì thế bà nội không lo cháu sẽ cạn tàu ráo máng.
Bà nội chỉ nhắc nhở cháu, nhân từ có thể có, nhưng phải dùng đúng chỗ.
Nếu đối phương là đối tượng có thể mua chuộc, thì có thể nhân từ.
Nếu đối phương là một con sói kiêu ngạo, thì phải ra sức đánh cho sa cơ thất thế.
Hiểu chưa?”
Thẩm Thất sợ sệt một chút, sau đó mới gật đầu nói: “Ý bà nội là Hòa Tiếu Tiếu và Lận Hinh, một người có thể mua chuộc còn một người phải ra sức đánh sao?”
Hạ lão phu nhân lại cười: “Cháu hãy nghiêm túc nghĩ