“Vậy là được rồi.
Ngay cả bà nội cũng đứng trên lập trường của em, em còn lo lắng cái gì? Đây là cơ hội tốt để lập uy, Tiểu Thất! Em có hiểu lần lập uy này nghĩa là gì không?” Hạ Nhật Ninh véo má cô vợ nhỏ của mình, nửa nghiêm túc nửa nói đùa cười nói: “Đó là để toàn thế giới biết, ngay cả anh cũng phải nghe lời em, vậy thì những người khác còn ai dám trái ý em nữa?”
Thẩm Thất gạt tay Hạ Nhật Ninh ra, hờn dỗi lườm anh: “Biết! Là do em suy xét tới cách nghĩ của anh trai! Nếu không sao lại khó xử chứ.”
“Vậy bây giờ không khó xử nữa đúng không?” Hạ Nhật Ninh cười: “Em muốn làm cái gì thì làm cái đó đi!”
Quả nhiên, tới buổi trưa, Hạ Nhật Kỳ tới tìm Thẩm Thất, nói cho Thẩm Thất quyết định của anh.
Hạ Nhật Kỳ quyết định chia tay Lận Hinh!
Hơn nữa còn từ chức tổng giám đốc của chi nhánh công ty, tiếp tục ngao du bốn phương!
Dù sao tiền mà Hạ gia cho anh cũng đủ để anh sống cả đời.
Kinh doanh, chính trị hay rảnh rỗi câu cá thì cũng thế, ngột ngạt quá thì chạy tới sa mạc xây một toà lâu đài cũng được.
Tóm lại, chính là ủng hộ vô điều kiện.
Nhờ có thái độ này của Hạ Nhật Kỳ, buổi chiều, Thẩm Thất chính thức tuyên bố kết quả xử lí Lận Hinh: Thu hồi chức vụ của Lận Hinh, đồng thời đuổi khỏi Hạ gia, vĩnh viễn không được bước vào cổng Hạ gia.
Những món quà mà Hạ gia tặng cô ta được phép mang đi, nhưng những thứ có đánh dấu là vật sở hữu của Hạ gia thì không được đem đi bất cứ món nào.
Người của Hạ gia nghe được quyết định này của Thẩm Thất, ai nấy đều vỗ tay khen hay.
Lận Hinh chỉ biết cáo mượn oai cọp, mọi người đã thấy phiền cái con người này từ lâu rồi.
Nhưng ngại với đại thiếu gia, mọi người chỉ có thể nén giận.
Bây giờ không còn miếng miễn tử kim bài Hạ Nhật Kỳ này nữa, Lận Hinh hoàn toàn không có chỗ dựa.
Lận Hinh nghe được quyết định này của Thẩm Thất, cô ta không thể tin được, khóc hô muốn gặp Thẩm Thất.
Thẩm Thất không đồng ý.
Bây giờ không còn cần thiết nữa.
Cô đã rất khoan dung với Lận Hinh rồi.
Lận Hinh trộm nhiều thứ như vậy, theo lí mà nói, Thẩm Thất có thể báo cảnh sát.
Nhưng Thẩm Thất không làm như vậy, cô lựa chọn tha cho Lận Hinh, cho Lận Hinh chút mặt mũi.
Nhưng Lận Hinh cũng không cảm kích, cô ta cố chấp cho rằng Thẩm Thất căn bản không tìm Hạ Nhật Kỳ cầu xin giúp cô ta, vì vậy Thẩm Thất chính là một người phụ nữ ác độc!
Dưới sự giám sát của người khác, Lận Hinh chật vật xách theo một chiếc vali đơn giản ra khỏi cổng chính Hạ gia.
Lận Hinh đứng trước cổng, chỉ vào cửa mắng to: “Hay cho Thẩm Thất nhà cô, tôi sẽ mở to mắt xem cô sẽ ra khỏi cái nhà này như thế nào! Lận Hinh tôi có ngày hôm nay cũng coi như là nhờ phúc của cô, chỉ cần có cơ hội nhất định tôi sẽ cho cô biết tay!”
Những lời này của Lận Hinh rơi vào tai Thẩm Thất.
Thẩm Thất chỉ cười bất đắc dĩ, không nói gì cả.
Bởi vì Thẩm Thất xử Lận Hinh không chút chần chừ, hơn nữa cùng lúc với việc cách chức Lận Hinh, cô còn để bạt mấy quản lí cấp trung, bổ lấp chỗ trống, tăng cường lực lượng bảo vệ.
Hàng loạt hành động này nhận được sự ủng hộ và tán thành của các bô lão.
Chuyện đầu tiên mà Thẩm Thất dùng thân phận thiếu phu nhân của Hạ gia để xử trí kết thúc như thế.
Nhưng địa vị của cô cũng càng thêm vững chắc.
Rốt cuộc không người nào ở Hạ gia dám xem thường cô.
Xử lí xong chuyện của Lận Hinh, cuối cùng Thẩm Thất cũng thở ra.
Trở lại phòng mình, Thẩm Thất vừa tắm rửa xong, định bụng đi tâm sự với Hạ Nhật Ninh một phen.
Không chờ hai người lên giường nghỉ ngơi, Văn Nhất Phi đã gọi điện thoại tới.
Anh gọi vào điện thoại của Hạ Nhật Ninh, vừa mở miệng liền hỏi Hạ Nhật Ninh: “Tiểu Thất có ở đó không?”
Hạ Nhật Ninh nhíu mày: “Cậu gọi cho tôi để tìm vợ tôi?”
“Đúng vậy! Tôi cũng không còn cách nào khác!” Văn Nhất Phi nhún vai nói: “Điện thoại Tiểu Thất