Thẩm lão phu nhân gật đầu nói: “Được rồi, ta không sao cả.
Các cháu không cần phải đến đây cả đâu, chỉ cần vài người ở lại đây là được rồi.”
“Vậy thì nửa đêm còn lại, hai anh em chúng cháu túc trực là được rồi ạ.” Thẩm Ngũ nói: “Bà nội, bình thường cháu không ở nhà nên rất khó có cơ hội để tận hiếu.
Tối nay để chúng cháu chăm sóc bà nhé.”
Thẩm Tứ gật đầu.
Thẩm lão phu nhân nhìn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất rồi nói: “Cũng được, Nhật Ninh và Tiểu Thất về đi.
Bọn trẻ vẫn đang chờ ở nhà đấy, để Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ở lại đây đi.
Bà cũng có chuyện muốn nói riêng với hai đứa nó.”
“Vâng ạ.” Hạ Nhật Ninh lập tức cầm lấy tay Thẩm Thất rồi nói: “Vậy ngày mai chúng cháu lại đến ạ!”
Thẩm Tứ và Thẩm Ngũ đồng thời gật đầu.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh chào Thẩm lão phu nhân rồi rời khỏi bệnh viện.
Màn đêm lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn không phải là kiểu ấm áp của phương Nam, gió lạnh thấu xương đã thổi bay hết cơn buồn ngủ.
Tiểu Xuân lặng lẽ lái xe ở phía trước còn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất yên lặng ngồi ở phía sau.
Ai cũng đang nghĩ về chuyện riêng của mình.
Thẩm Thất nhìn cảnh tượng trống trải trên đường, đáy lòng cô trở nên nặng nề.
Lời nói của bác sĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Thậm chí, cô không dám nghĩ nhiều về nó.
Nếu như, thật sự đến ngày đó cô có thể chịu đựng nổi không?
Lúc ba cô chết, cô đã cảm thấy trời đất như sụp đổ, gần như mất hết sự dũng cảm để sống tiếp.
Nếu không không phải chăm sóc anh trai thì e rằng cô đã suy sụp tinh thần mà chết rồi.
Bây giờ, hơn hai mươi năm rồi, chẳng nhẽ cô lại phải trả qua cảm giác đau khổ khi mất đi người thân một lần nữa à?
Mặc dù, ai cũng sẽ phải trải qua quá trình này.
Sinh lão bệnh tử, không một ai có thể thoát khỏi số mệnh.
Nhưng mà, lúc thực sự phải đối mặt với sự chia ly thì đúng là không thể nào chịu đựng nổi.
Thẩm Thất không muốn để Hạ Nhật Ninh phát hiện ra tâm trạng của mình nên cô đã lén lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra.
Cô luôn nhìn ra phía ngoài xe chứ không dám quay đầu lại.
Cô sợ rằng khi vành mắt đã đỏ lên rồi thì cô sẽ không cầm được những giọt nước mắt.
Hạ Nhật Ninh giả vờ như không biết gì, không phát hiện ra thứ gì, hắn cũng rơi vào trạng thái trầm mặc.
Ngón tay của hắn cử động nhiều lần, hắn cố gắng kiếm chế khát khao ôm lấy Thẩm Thất.
Nếu như cô đã không muốn để hắn lo lắng thì hắn cũng sẽ thuận theo ý muốn của cô.
Tiểu Xuân ngồi lái xe ở phía trước, hắn nhìn thấy hết nét mặt của cả hai người, đáy lòng hiện lên sự lo lắng!
Chuyện gì thế này chứ!
Tổng giám đốc đã sắp thành công rồi, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
Thẩm lão phu nhân, sao người lại xảy ra chuyện trong thời điểm mấu chốt này chứ!
Tổng giám đốc đã chỡ rất lâu rồi, khó khăn lắm mới qua được cửa ải của tiểu công chúa, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một boss như người nữa chứ!
Xe chạy về đến cổng nhà, Thẩm Thất đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô nhẹ nhàng xuống xe cùng Hạ Nhật Ninh.
Về đến nhà, Thẩm Thất mới phát hiện, Lưu Nghĩa, Văn Nhất Phi, Phạm Thành và Phạm Ly đều đến cả rồi.
Đây chính là bạn tốt.
Luôn xuất hiện vào những thời điểm mà bạn yếu đuối nhất.
Lưu Nghĩa giơ tay ôm lấy Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng lập tức ôm lấy thắt lưng Lưu Nghĩa rồi vùi gương mặt của mình vào bả vai cô, không cần nói một câu nào hết, chỉ cần một cái ôm là đủ rồi.
Hạ Nhật Ninh giải thích thay cho Thẩm Thất: “Bà ngoại không sao rồi.
Chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian, tính mạng của bà đã không còn nguy hiểm nữa rồi.”
Nghe thấy Hạ Nhật Ninh nói vậy, trái tim đang lơ lửng của mọi người đều được hạ xuống.
Văn Nhất Phi nói: “Thời gian này, chúng ta thay nhau đến chăm sóc, sau đó sắp xếp toàn bộ mọi chuyện, nhất định bà sẽ khỏe lên thôi.”
Mọi người đều gật đầu.
Là con trai lớn trong nhà, cậu cả nói: “Được rồi, mọi người đi nghỉ đi.
Thức cả một đêm rồi, chắc là cũng không chịu nổi nữa.
Tỉnh lại là tốt rồi, tốt rồi!”
Thẩm Thất cũng nói: “Ừm, chúng ta đi nghỉ thôi.
Bà ngoại đã ổn định lại rồi, hơn nữa tâm trạng của bà cũng rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sau khi nghe xong, mọi người mới từ từ giải tán, ai về phòng nấy để nghỉ ngơi.
Về đến phòng, Hạ Nhật Ninh liền nhẹ nhàng ôm chầm lấy Thẩm Thất từ phía sau.
Thẩm Thất nhẹ nhàng tựa người vào cơ thể của Hạ Nhật Ninh, cô khẽ nói: “Nhật Ninh, em xin lỗi, vì chuyện của bà ngoại mà lễ cưới của chúng ta chắc lại