Cho dù trong địa bàn của bọn họ, Sùng Minh vẫn có thể hoàn toàn đuổi cùng giết tận!
Sùng Minh dùng một chuyện nhỏ như thế đã chứng minh được thành ý của mình, cũng chứng minh được thực lực và thế lực khủng khiếp của mình.
Đám người đó cũng không còn dám thất lễ nữa, lập tức gọi điện thoại thông báo cho cấp trên.
Sùng Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, mấy chiếc ô tô lao từ trên núi xuống, một đám người bước xuống xe, ngay ngắn hành lễ với Sùng Minh: “Chào Sùng Minh tiên sinh! Sùng Minh tiên sinh đợi lâu rồi! Lão đại của chúng tôi ở trên kia mời ngài qua đó! Mời ngài!”
Khóe miệng Sùng Minh hiện lên ý cười hờ hững, ngước mắt lên rồi nói: “Đi trước dẫn đường đi.”
Nói xong, một chiếc xe chậm rãi chạy tới phía sau Sùng Minh, có người mở cửa xe cho Sùng Minh, Sùng Minh bước lên xe.
Sùng Minh sẽ không ngồi xe người khác.
Hắn vẫn luôn rất cẩn thận.
Đối phương dường như cũng hiểu được sự cẩn thận của Sùng Minh, bởi vậy cung kính dẫn đường phía trước.
Sùng Minh ngồi trong xe, vẫn nhìn ra phía ngoài, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có bất cứ hứng thú háo hức gì.
Sùng Minh biết, hiện tại không biết có bao nhiêu chiếc camera đang chĩa vào hắn.
Chỉ cần hắn có một hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ sẽ có vô số cây súng lục đồng thời nổ vào chiếc ô tô của hắn.
Ánh mắt của Sùng Minh nhìn tới đâu thì màn ảnh đều sẽ chiếu tới đó.
Có thể thấy chủ nhân nơi này kiêng dè Sùng Minh tới mức độ nào rồi.
Từ chân núi lên trên núi, chỉ là chặng đường mười mấy phút đồng hồ.
Nhưng mà, đây lại là con đường quay về của Sùng Minh.
Vào giờ phút hắn đứng trên đỉnh núi một lần nữa, chính là thời khắc quân vương bóng đêm trở về.
Mười mấy phút này, đối với người trên núi mà nói chính là sự hành hạ.
Đối với Sùng Minh mà nói, cũng coi là một loại dằn vặt.
Hắn muốn gắng hết sức để quên đi tất cả, nhưng từng cảnh lại lần nữa hiện trong đầu.
Hắn cũng không biết lần này trở về, rốt cuộc còn có thể quay lại được không.
Đúng, trên thế giới này quả thực không có ai có thể ở lại bên hắn.
Nhưng tâm ma có thể.
Sùng Minh sợ là tâm ma của mình sẽ chiếm đoạt hết tất cả lý trí của hắn, hắn sợ bản thân như vậy sẽ tổn thương đến Thẩm Lục.
Một quân vương bóng đêm có tình cảm, hắn còn từng là ma đầu kia không?
Đoàn xe chậm rãi dừng lại trên đỉnh núi.
Ánh mắt vẫn rủ xuống, đột nhiên ngước lên.
Giờ phút đó, ánh sáng mập mờ, u mịch ớn lạnh, sát khí tứ phía.
Đây mới là Sùng Minh thật sự.
Cửa xe mở ra, Sùng Minh chậm rãi chui từ trong xe ra.
Vào lúc hắn đứng thẳng lưng, tất cả người xung quanh đều kinh hồn bạt vía.
Sùng Minh trước kia, thật sự đã trở về rồi.
Sùng Minh sải bước về phía trước, tất cả người xung quanh đều lùi về sau một bước theo phản xạ, cúi đầu đứng ra hai bên, nhường Sùng Minh bước vào.
Sùng Minh không hề liếc mắt, bước lớn về phía trước.
Dưới chân trải một chiếc thảm thủ công màu đỏ tươi, dường như đã ngấm máu tươi của vô số người, lộ ra vẻ lạnh lẽo âm u.
Bước chân Sùng Minh đi thẳng đến ngôi vương.
Đằng xa, có một người đàn ông trung niên gương mặt hung ác vóc người rắn chắc bước nhanh tới, bước theo chào hỏi Sùng Minh: “Sùng Minh tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Sùng Minh nhìn đông nhìn tây, nhưng không hề để ý hắn.
Giây tiếp theo, một bóng người đột nhiên từ trong bóng tối vọt ra, cản ngay trước mặt người đàn ông trung niên kia.
Sắc mặt người đàn ông trung niên kia đột nhiên biến đổi.
Hắn còn chưa lên tiếng, một người đàn ông vừa lùn vừa béo đang lau chùi đồ cổ trên cầu thang đã lên tiếng: “Áo Sâm, không được vô lễ, Sùng Minh tiên sinh không phải là người cậu có thể đụng vào.”
Người đàn ông rắn chắc hung ác kia lập tức khom người lùi về phía sau.
Sùng Minh chậm rãi bước lên cầu thang, tiện tay cầm đồ cổ đã được lau chùi lên, tùy ý lên tiếng: “Xem ra gần đây chú Jam lại có thêm một sở thích nữa nhỉ.”
Jam lập tức cười haha đáp: “Lớn tuổi rồi, cũng chỉ có thể có sở thích này thôi.
Không biết Sùng Minh