Ngoài cửa, Thẩm Lục dựa trên vách tường, trên nhan sắc tuấn mỹ khuynh thành đầy vẻ phức tạp.
Nói không lo lắng là giả.
Nhưng anh ấy lại không thể nói gì, làm gì.
Khi Sùng Minh gọi điện cho Hạ Nhật Ninh, Thẩm Lục đã theo dõi được tín hiệu của Sùng Minh.
Anh ấy không phải cố ý nghe lén cuộc gọi của Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh, anh ấy chỉ muốn biết Sùng Minh rốt cuộc đã rơi vào tình cảnh như thế nào.
Cậu ta vì để nhận được sự chấp thuận của Thẩm gia, thật sự đồng ý đẩy mình vào chỗ hiểm sao?
Cậu ta thật sự chấp nhận vì mình, không tiếc mà lần nữa đối diện với tất cả của quá khứ sao?
Cậu ta đã bỏ ra nhiều như thế, mình nên làm gì để đáp lại?
Thẩm Lục ở bên ngoài không biết đã chờ bao lâu, khi mà Hạ Nhật Ninh đi ra, Thẩm Lục mới ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh hình như đoán được từ sớm Thẩm Lục sẽ ở đây đợi mình, do đó cũng không nói chuyện, cứ thế mà nhìn anh ấy.
“Nói với cậu ta, không cần biết bao lâu, anh đều đợi cậu ấy.” Thẩm Lục qua rất lâu, mới mở miệng nói: “Một năm, hai năm, mười năm, ba mươi năm, năm mươi năm! Đều có thể chờ!”
“Được.” Hạ Nhật Ninh khẽ gật đầu.
Hai người đàn ông có nhan sắc đẳng cấp trên thế giới này, nhìn nhau mà cười.
Tất cả lời muốn nói, đều nằm trong nụ cười đó.
Sau khi Hạ Nhật Ninh đi khỏi, Thẩm Lục đứng trong căn phòng, ngây ngẩn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ai đến cứu rỗi?
Năm đó Tiểu Thất cứu rỗi lấy Hạ Nhật Ninh, nếu như Sùng Minh xảy ra chuyện, bản thân mình nên làm thế nào để cứu rỗi đây?
Bản thân mình còn cứu không được mình, làm sao mà đi cứu rỗi người khác?
Thẩm Lục hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra thật mạnh.
Đến nay, anh ấy ngoài chờ đợi, đã không còn cách nào khác.
Động tác của Hạ Nhật Ninh rất nhanh, gọi điện với Sùng Minh sau đó không quá hai tiếng, thì đã bay qua đó.
Tiểu Xuân đem hồ sơ của Sùng Minh sắp xếp lại lần nữa, đưa cho Hạ Nhật Ninh, thấp giọng nói: “Tổng tài, Sùng Minh lần này có thể vượt qua không?”
Hạ Nhật Ninh lật xem một lát hồ sơ, nói: “Đây cũng là điều mà tôi lo lắng.
Muốn đi lấy mấy vật đó, chỉ sợ là không dễ dàng như thế.
Trực quan nhất chính là trải qua một trận chiến đấu.
Bởi vì đó là khu vực của bọn trộm cướp, năm đó Sùng Minh ở đó tàn sát một trận, sớm đã kết oán bên đó đã lâu.
Lần này quay trở về lấy mấy món đồ đó, trận này không tránh khỏi.
Sùng Minh mấy năm nay đã ít khi tự mình ra tay, cậu ta chính là không muốn sự lý trí và sáng suốt khó mà có được, bị sự tàn sát của cậu ta nuốt mất.
Nhưng lần này, tránh không tránh khỏi.
Nếu như cậu ta tàn sát quá nhiều, rất có khả năng, thật sự sẽ mất đi lý trí, không trở về được nữa.”
“Không đến mức vậy chứ,” Tiểu Xuân đưa ra cách nghĩ của mình: “Khi xưa không có Thẩm Lục, nhưng bây giờ đã có! Thẩm Lục đối với Sùng Minh mà nói, cũng như thiếu phu nhân với người vậy.
Trong lòng rốt cuộc cũng có sự nhung nhớ, cũng sẽ có một chút vướng bận, nên không thể nào mà sa ngã đến cùng chứ.”
“Mong là như vậy.” Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Nhưng, tôi cũng rất hiếu kỳ Sùng Minh rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu lá bài ẩn, đây là một cơ hội tốt.
Không phải sao?”
Tiểu Xuân cười.
Tiểu Hạ đem một dĩa dưa hấu qua, vừa gặm vừa nói: “Tổng tài luôn có lý.
Tên Sùng Minh này, quá tà ác! Đây là phải giết bao nhiêu người, mới có được khi chất như vậy?”
Hạ Nhật Ninh lật lấy hồ sơ trong tay, trả lời với Tiểu Hạ nói: “Người mà cậu ta giết, đã lên tới hàng ngàn.”
Phập...miếng dưa hấu trong tay Tiểu Hạ rớt vào trong dĩa, mắt liền mở tròn: “Hắn ta chính tay giết?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Đúng thế, chính tay giết, không bao gồm những người mà hắn chỉ thị thuộc hạ giết.
Cả đời cậu ta, ngoài mấy năm nay bên cạnh chúng ta bàn tay sạch sẽ ra, những năm đó, hầu như cứ mỗi năm đều có trên trăm người chết trong tay cậu ta.
Kẻ thù của Sùng Minh rất nhiều, cậu ta thích tự tay giết chết mấy kẻ thù đó, sau đó tẩy chay tài sản và đại bàn của đối phương.
Lần này nơi mà cậu ta muốn đi, là đối thủ trước đây của cậu ta.
Năm đó cậu ta giết chết cha của đối phương, tẩy chay địa bàn của họ, sau đó lại vứt bỏ địa bàn đó.
Sau này, đối phương truy sát Sùng Minh rất lâu, mãi không tìm thấy Sùng Minh, thế là thông minh lựa chọn lấy ôm cây đợi thỏ.”
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ đều bị hấp dẫn bởi sự tường thuật của Hạ Nhật Ninh: “Sau đó thì sao?”
“Nơi đó, cất giấu vô số phát