“Như vậy thì tốt quá rồi.” Sùng Minh nói xong câu này, đứng lên đi ra bên ngoài: “Chú Jam không cần tiễn, tự tôi về được rồi.
Chú Jam hãy bảo trọng, dù sao cũng đã bị mất một chân rồi, còn có một chân nữa, nếu như chân còn lại cũng bị mất thì chỉ sợ không thể đứng lên được nữa rồi.”
Lời của Sùng Minh vừa dứt, người đàn ông rắn chắc vừa chủ động tiếp lời Sùng Minh lúc nãy đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, quỳ xuống mặt đất.
Giây tiếp theo, tất cả người đều trợn mặt nhìn người đàn ông bị chém đứt đầu gối trái.
Màu xương trắng hếu đáng sợ chạm vào lòng của tất cả mọi người.
Đây chính là Sùng Minh.
Thủ đoạn độc ác.
Có thù tất báo.
Tên quỷ xui xẻo kia dám coi thường Sùng Minh, thì phải trả giá bằng một cái chân.
Jam không nói tiếng nào chỉ nhìn Sùng Minh rời đi.
Lúc Sùng Minh đi tới cửa, mới run giọng nói: “Tôi đã gửi địa chỉ tới mail cậu rồi.”
“Cảm ơn nhé.” Sùng Minh không dừng lại, sải bước ra khỏi cung điện này.
Ngoài cổng, cửa xe đã được mở rồi.
Sùng Minh bình tĩnh bước lên xe, ngón tay vừa nhấc, ô tô vững vàng lái đi.
Nhiều người ven đường như thế, không có một ai dám cản hắn lại.
Bởi vì, trên đỉnh núi đối diện đã có khẩu pháo nhắm ngay đỉnh ngọn núi này.
Nếu như có người dám ngăn cản, vậy hắn sẽ san bằng đỉnh núi này trong chớp mắt.
Camera trên đường chỉ dám giám sát Sùng Minh, chứ không dám có bất kỳ cản trở nào.
Tất cả các cổng gác, đều được mở ra.
Cái gì mà tia hồng ngoại hỗn loạn quét qua, toàn bộ đều tắt.
Sùng Minh thuận lợi xuống chân núi, người bên cạnh lập tức thấp giọng báo cáo: “Sùng Minh tiên sinh, bản đồ gửi qua rồi, chỉ là vị trí này...”
Đối phương không nói tiếp.
Sùng Minh giơ tay nhận lấy máy tính, xem bản đồ được đánh dấu trên đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm, giọng nói lạnh lùng: “Ồ, là đây à!”
Nơi đó, đã từng là nơi hắn tự tay giết chết ba mẹ mình.
Cũng là nơi Sùng Minh đánh một trận rồi thành danh.
Sùng Minh đặt máy tính trên đầu gối, say sưa nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Người bên cạnh vẫn cẩn trọng nói: “Vậy Jam tiên sinh...”
“Cứ để hắn sống đã.” Ánh mắt Sùng Minh rủ xuống: “Hắn vẫn còn dùng được.”
“Vâng, Sùng Minh tiên sinh.” Thuộc hạ lập tức trả lời.
Sùng Minh trở về nơi ở của mình, đi qua đi lại trong phòng mình, đi rất lâu, cuối cùng đứng lại.
Đôi mắt hắn chợt lóe sáng lên, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Hạ Nhật Ninh.
Giọng nói của Hạ Nhật Ninh phát ra từ trong điện thoại: “Có khó khăn à?”
“Chỉ là tôi muốn hỏi một câu, lúc cậu sắp rơi vào trong bóng tối, là ai đã kéo cậu lại?” Trong giọng nói của Sùng Minh không có chút tức giận nào, mang chút gần đất xa trời.
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh đột nhiên ngước lên, hắn hiểu được ý của Sùng Minh.
“Hạ Nhật Ninh, nếu như tôi không còn quay lại như trước đây nữa, tôi...” Sùng Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Nhà họ Hạ liệu có chấp nhận một kẻ giết người như tôi không?”
“Bốn năm trước, lúc Tiểu Thất rời xa tôi, thế giới của tôi rơi vào bóng tối và tuyệt vọng.
Tôi lờ mờ cảm nhận được tôi đang tìm kiếm một người, người đó và tôi vui buồn tương quan, nhưng mà tôi lại không biết cô ấy là ai.
Trong những năm tháng đó, tôi ở trong vực thẳm.
Tôi thay đổi tác phong hành động trước đây, thủ đoạn tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, làm những việc mà trước đây tôi không hề làm.
Bà nội tôi nói với tôi, bà ấy nói, nếu như tôi còn sa đọa như thế này nữa, sẽ mãi mãi mất đi tính cố chấp lớn nhất của tôi.”
“Tôi hỏi bà nội, tính cố chấp lớn nhất của tôi là gì? Bà nội không trả lời, bà chỉ nói với tôi, có muốn tin bà một lần.
Tôi nói, tôi tin.
Sau đó tôi kịp thời tỉnh ngộ trước nguy hiểm, dừng ngay sự tàn bạo của tôi lại.
Vậy là không lâu sau đó tôi đã gặp được Tiểu Thất.
Giây phút gặp được Tiểu Thất, trái tim trống rỗng của tôi giống như được lấp đầy.
Trong bốn năm này, với bất kì người phụ nữ nào tôi chỉ tôn kính chứ không gần gũi.
Nhưng chỉ duy với cô ấy, tôi có một loại bản năng ý thức, muốn tiếp cận cô ấy, lại gần cô ấy, muốn hiểu cô ấy, muốn