Benny nghiêm túc suy nghĩ, vẫy tay để những người khác tạm thời rời khỏi phòng chỉ huy, nhìn trước sau không có người, mới nói với Hạ Nhật Ninh: “Hạ, cậu thật sự là người có tính hiếu kỳ rất lớn.”
Hạ Nhật Ninh tùy ý dựa vào trên ghế, hai tay dang ra nói: “Tôi nghĩ rằng ai cũng hiếu kỳ đấy chứ? Nói cho cùng, cậu ta cũng xem như là tồn tại song hành cùng tôi.
Chỉ là cậu ta quá bí ẩn, rất nhiều chuyện, tôi cũng chỉ biết đôi chút.
Suy cho cùng cậu ta cũng từ đây đi ra, tôi nghĩ, bên cậu đây có tư liệu rõ ràng hơn.
Cậu biết đó, cậu ta gần đây với người nhà tôi qua lại có phần thân thiết, người trong nhà cũng không yên tâm.
Cậu hiểu đó.”
Benny liền làm ra biểu cảm tôi hiểu, bổng chốc liền thả lỏng cảnh giác, gật dầu ngồi bên đối diện Hạ Nhật Ninh nói: “Nói như thế, cậu thực sự có chút căng thẳng.”
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ nhìn nhau một cái đều bất lực lắc đầu.
Tổng tài à tổng tài, cậu thực thực ảo aỏ, thật thật giả giả như vậy, đây là gạt qua bao nhiêu người đơn thuần dễ thương vô tội rồi!
Benny nghe thấy Hạ Nhật Ninh chủ động nói rõ quan hệ giữa Sùng Minh với người nhà mình, ngược lại không chút nghi ngờ gì với Hạ Nhật Ninh.
Bởi vì tin tức Sùng Minh xuất hiện ở Việt Nam đồng thời rất thân với Thẩm gia, thực sự biết được cũng đúng là không mấy ai.
Công tác bảo mật của Sùng Minh quá tốt đi.
Hơn nữa, cậu ta ít khi nào xuất hiện dưới ánh nắng.
Sự tiếp xúc của hắn ta với Thẩm Lục, cũng chỉ là chuồn chuồn chạm nước, sẽ không bên nhau quá lâu.
Hơn nữa việc phòng bị của hắn ta nghiêm ngặt, người bên ngoài rất khó mà tới gần thăm dò tin tức.
Cho nên, biết được quan hệ giữa Sùng Minh và Thẩm Lục, thật lòng cũng chẳng mấy ai.
Trùng hợp là Benny chính là một trong số ít ỏi đó.
Đây cũng là do Benny có quan hệ với lãnh đạo cuộc một tổ chức nào đó, mới nghe ngóng được chút thông tin này.
Nhưng Benny đến nay vẫn chưa biết Sùng Minh đã trở về, bởi vì thông tin Hạ Nhật Ninh đển quá bất ngờ đi, bây giờ ánh mắt phần lớn của mọi người đều tập trung trên người Hạ Nhật Ninh, ngược lại bỏ qua sự tồn tại của Sùng Minh.
Trong khái niệm của những người này, Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh một người thuộc thế giới quang minh một người của thế giới hắc ám, hai người sẽ không thể nào xuất hiện cùng lúc tại một nơi có tình hình trong nước rối ren như nơi này.
Lúc trước Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh có tiền lệ hợp tác chia cắt địa bàn của người khác, nhưng hai người đều rất ăn ý, một người xuất hiện, người còn lại tự khắc biến mất, tuyệt đối không cùng xuất hiện! Điều này đã giúp tránh đi không ít nguy hiểm và va chạm.
Cho nên, tất cả mọi người đều nhận định rằng Hạ Nhật Ninh đến rồi, Sùng Minh sẽ không đến!
Không ai ngờ được hai người này lại đi ngược với quy luật đó, không những cùng xuất hiện mà còn liên thủ.
Cho nên, bây giờ sau khi Hạ Nhật Ninh đề cập với Benny về quan hệ giữa Sùng Minh và người nhà, Benny càng tin tưởng Hạ Nhật Ninh.
Benny nói với Hạ Nhật Ninh: “Chuyện cơ mật như vậy cậu cũng nói với tôi, nếu tôi không nói chút gì, thật có lỗi vỗi tấm lòng của cậu.”
Hạ Nhật Ninh cười mà gật đầu.
Tiểu Xuân mĩm cười.
Tiểu Hạ không kiềm được mà che mặt lại.
“Chuyện này, cậu đúng là hỏi đúng người rồi.
Chuyện năm đó, người biết cũng không nhiều.” Benny có phần đắc ý nói: “Cậu nói đúng, năm đó nếu như nước tôi không mãi nằm trong chiến loạn, cũng sẽ không có nhân vật nghịch thiên như Sùng Minh.
Mấy chục năm rồi, mãi là chia cắt đại bàn, xung đột lẫn nhau.
Đến nay vẫn chưa giải quyết triệt để.
Không còn cách nào.
Ông Sùng Minh này thật sự là người tài giỏi!”
“Cha của Sùng Minh là một trong những vũ trang ở đây, trong tay nắm lấy không ít binh lực, cũng có tiền, cho nên vũ khí đều được nhập lậu từ Mỹ và Đức.
Cho nên, lúc đó ông ấy có rất nhiều rất nhiều phụ nữ, cùng với vô số gia tộc liên hôn, sinh ra rất nhiều rất nhiều người con.
Người đàn ông này, hầu như đem sức chiến đấu của mình vũ trang đến tận kẻ răng, kể cả chọn người thừa kế cũng khác người như thế.”
“Ông ấy đem tất cả những đứa trẻ được sinh ra, đều vứt đến một nơi, sau khi trải qua sự dày vò của rét lạnh, đói khát, bệnh tật v.v, còn sống sót thì lại ném vào trong lồng của dã thú tiến hành đào thải.
Nghe nói, những đứa trẻ đó mười không còn một.
Những đứa trẻ còn sống sót, cũng không phải được thanh thản, họ sau khi trải qua sự huấn luyện khắc nghiệt, lại tiến hành chém giết lẫn nhau.
Có một chuyện, không biết cậu biết không? Sùng Minh người này, thể chất rất đặc biệt, cậu ta hình như không có dây thần kinh đau.”
Mắt phượng Hạ Nhật