“Không quá thời gian ba ngày, Sùng Minh giết sạch tất cả anh chị em, cha mẹ, người thân ngoại tộc.
Sùng Minh lúc đó giết tới đỏ mắt, thấy người giết người, không phân địch ta.
Hơn nữa không ai là đối thủ của cậu ta.
Cách bắn súng của cậu ta chuẩn đến không ngờ, đao pháp nhanh đến kinh người.
Không ai dám tới gần, chỉ cần tới gần cậu ta 1m, không cần biết là cái gì, đều giết không tha.” Benny than thở một tiếng nói: “Đây thực sự là một hoạt động thể lực, cậu ta có thể cuy trì suốt ba ngày ba đêm không cần nghỉ ngơi, thật sự là chuyện không thể tin được.
Thế nhưng cậu ta đã làm được.”
“Theo đạo lý thông thường, nội bộ xảy ra chính biến, thường là cơ hội tốt cho người ngoài đưa quân xâm nhập vào.
Nhưng, Sùng Minh tàn sát suốt ba ngày ba đêm, khi người khác đem người đến, tuy nhiên rất bình tĩnh mà chỉ huy đội quân vừa đoạt được, đánh một trận phục kích rất đẹp, đem đội vũ trang của tổ chức khác đánh thành tàn binh rải rác.
Sùng Minh chỉ với một cuộc chiến mà thành danh.
Tiếp sau đó, cậu ta bắt đầu tẩy chay những thế lực khác dưới tay cha cậu ta.
Sùng Minh không cần đối phương đầu hàng, cậu ấy cũng không cần sự đầu hàng, tất cả giết sạch.”
“Khoảng thời gian đó, tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám đi kiếm chuyện với ác ma được trưởng thành trong giây lát này.
Thậm chí có người bởi vì sợ người thiếu niên này, đều lần lượt bỏ đi địa bàn của mình, chạy đến tìm sự che chắn của người khác.
Khi mọi người nghỉ rằng Sùng Minh sẽ thừa thắng mà truy đuổi, thì lại từ bỏ những địa bàn đã chiếm được đó, lựa chọn mai danh ẩn tích.
Tất cả mọi người đều không biết Sùng Minh rốt cuộc muốn làm gì, cho đến mười năm sau Sùng Minh lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người mới biết, quân vương của thế giới hắc ám mới vừa nổi lên, không phải ai khác, chính là Sùng Minh người giết người không chớp mắt đó.”
“Sùng Minh từ bỏ cuộc phân tranh công khai của vũ trang địa phương, đưa tay đến các ngành nghề kín đáo hơn, cậu ta có được sự giàu có và tài nguyên vô hạn, cũng có được thân phận và địa vị bao người mơ ước.
Cậu ta thông minh hơn nhiều so với cha cậu ta.
Đoạt lấy chính quyền một nước, không thoải mái bằng việc khống chế chính quyền thống trị dưới lòng đất của một mảnh đại lục thậm chí một châu lục nào đó.
Sùng Minh từ đó về sau liền rời khỏi nơi đây, mãi xuất hiện ở những nơi khác.
Nhưng không cần biết cậu ta xuất hiện nơi đâu, đều không bao giờ tự tay ra tay, mà để thuộc hạ của mình thay mình làm lấy.”
“Nếu như không phải cậu nhắc đến tên này, tôi cũng không muốn hồi tưởng lại khoảng thời gian đó.
Đó là khoảng thời gian như địa ngục vậy!” Benny nói đến đây, không kiềm được mà cảm khái một câu: “Thiên thần trên trời, đừng để tên ác ma đó trở lại đất nước này! Benny tôi đây chấp nhận đối mặt với vũ trang gấp 10 lần, cũng không muốn đối đầu với tên ác ma này!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: “Đúng thế.
Tên đó thực sự là có tư cách đó.”
Benny tiếp tục nói: “Sùng Minh đáng sợ nhất không chỉ là trận chiến thành danh đó, càng quan trọng hơn là, cậu ta không bao giờ để ai sống sót.
Số lính dưới tay tôi, trải qua chiến tranh cũng không phải ít, nhưng họ không ai dám đảm bảo sẽ không có người trốn thoát dưới tay họ.
Nhưng Sùng Minh có thể làm được.
Chỉ cần là để cậu ta tự tay ra tay, không một sống sót.
Cho nên, những người bị Sùng Minh nhắm trúng, tới giây phút cuối cùng chấp nhận tự sát, cũng không muốn rơi vào tay của tên ác ma này.”
Hạ Nhật Ninh nghỉ lại lần trước hợp tác với Sùng Minh, không kiềm được mà gật đầu.
Sùng Minh đúng thực là người như thế.
Độc ác, khát máu, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nhưng chính là một người như thế, lại có tình cảm sâu đậm với Thẩm Lục, trong giây phút Thẩm Lục đưa ra đề nghị chia tay, vẫn cứ thể nương tay.
Quả nhiên, con người là một tổng thể mâu thuẫn.
Không có tuyệt đối chỉ có tương đối.
Tương tư tận xương, tình ý tận tủy, thói quen lúc trước đều sẽ thay đổi, tâm tính cũng theo đó mà điều chỉnh theo.
Đây có lẽ là sức mạnh của tình yêu chăng?
Bản thân mình không phải cũng thế sao?
Nếu như không hặp được Tiểu Thất, chỉ sợ mình cũng chẳng khác gì Sùng Minh?
Benny thấy Hạ Nhật