Cậu ta thậm chí đều không tránh lấy đạn mà đối phương bắn qua, bởi vì trực giác kinh người của cậu ta sẽ giúp cơ thể cậu ta tự chủ mà tiến hành tránh né, tuy rằng cảm thấy rất ảo, nhưng thật sự hiệu quả mà tránh qua số đạn đó.
Sau lưng Sùng Minh đi theo một đội ngũ hùng mạnh, cứ thê mà nghiền nát mọi thứ.
Bởi vì Hạ Nhật Ninh đã hấp dẫn phần lớn chiến lực và hỏa lực qua kia, cho nên, cả chặng đường này của Sùng Minh hầu như không áp lực gì.
Sùng Minh bắn hết hộp đạn, liền đem súng ném ra sau, nhận lấy súng đã được người khác nạp đạn xong, tiếp tục bắn lấy.
Cả chặng đượng, gió tanh mưa máu, chân tay tung tóe
Sùng Minh cứ thế mà dẫn theo người, cả đường tàn sát đi qua, bên đường không ít người vì sợ sự tàn ác của Sùng Minh, đều đánh mất ý chí chiến đấu, quỳ trên mặt đất giơ súng đầu hàng.
Thế nhưng Sùng Minh nhìn cũng không nhìn, một phát lướt qua, toàn bộ chết hết.
Cho dù người chỉ huy của đối phương không ngừng hét lớn tiếp tục chiến đấu, cho dù họ không ngừng nhấn mạnh không được đầu hàng, bởi vì đầu hàng cũng chỉ có con đường chết.
Thế nhưng, vẫn có càng ngày càng nhiều người, lựa chọn đầu hàng.
Bởi vì, từ giây phút họ biết được kẻ tàn sát chính là Sùng Minh, thì họ đã mất đi ý chí chiến đấu.
Cho dù trước giò họ chưa đối mặt với Sùng Minh bao giờ, thế nhưng chỉ cần nghe qua sự tích của Sùng Minh, đều không thể không bị sự mạnh mẽ của tố chất cơ thể và thủ đoạn tàn nhẫn của cậu ta trấn áp, sau đó từng người một mất đi ý chí sinh tồn.
Đây chính là Sùng Minh.
Ác ma Sùng Minh.
Khi mà Sùng Minh giết hết người cuối cùng, ánh mắt cậu ta hoàn toàn biến thành màu đỏ.
Người bên cạnh cậu ta, đều không ai dám tới gần trong phạm vi 1m.
Sát khí lớn mạnh, phủ khắp cả trời đất.
Gân xanh trên tay Sùng Minh hiện rõ ra, đó là điềm báo hắn ta sắp phát điên.
Hắn ta một đi phát điên, bên cạnh không ai có thể sống sot.
Trong lúc quan trọng này, điện thoại Sùng Minh reo lên, Sùng Minh bản năng muốn ném điện thoại ra, nhưng trong đầu cậu ta với một chút tỉnh táo, khống chế lấy cơ thể cậu ta, khiến cấu ta máy móc mà nghe máy: “Alo.
”
Chỉ đơn giản một chữ, sát khí rõ ràng truyền qua tận bên kia.
Hạ Nhật Ninh trong điện thoại nhẹ than một tiếng: “Giết xong hết chưa?”
Một câu nói đem lý trí của Sùng Minh kéo về.
Sùng Minh khẽ nhắm lại mắt, ánh mắt đỏ như máu, dần đẩy lùi sát ý.
“Đừng quên mục đích cậu đến đây, Thẩm gia vẫn đang đợi cậu.
”Hạ Nhật Ninh khẽ nói: “Tôi cũng đang đợi cậu.
”
Sùng Minh lần nữa mở mắt ra, sát khí cuồn cuộn trên người liền được áp chế từng chút một, Sùng Minh mở miệng nói: “Cậu của năm đó, cũng dùng cách này, khống chế sát khí trên người cậu sao?”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Đúng vậy.
”
“Cám ơn.
” Sùng Minh nói xong câu này, liền cúp máy.
Sùng Minh quay người, thấy người của mình, tất cả đều tự động lùi ra ba bước, không ai dám ngẩng đầu.
Giọng Sùng Minh có chút ồn, nhưng không thể nghi ngờ: “Tôi không sao rồi.
”
Nghe Sùng Minh nói xong câu đó, tất cả mọi người đều thở phảo một hơi.
Khi những người đó lần nữa ngẩng đầu nhìn Sùng Minh, ánh mắt đầy sự sùng bái, vẫn là sự sùng bái cuồng nhiệt.
Đây mới là sát thần, chiến thần!
Chỉ khi Sùng Minh như thế, mới có thể khiến họ không màng mạng sống mà theo đuổi!
Sùng Minh đưa tay sờ lên trên ngực, chỗ đó để tấm hình cảu Thẩm Lục.
Cậu ta đem Thẩm Lục đặt ở chỗ yếu nhất cảu mình.
Trái tim cậu tay chỉ đập vì Thẩm Lục.
Sùng Minh bước nhanh về trước, đưa tay, những người phía sau liên tản ra, thành hình cánh quạt mà tiến hành rà soát toàn diện, tìm người còn sống.
Không quá nửa tiếng, liền có người bắt được hai người, đem đến trước mặt Sùng Minh, thấp giọng nói: “Hai người này trốn trong hầm dưới đất, dựa vào tên trên bẳng mà suy đoán, nên là đầu lĩnh thật sự.
”
Sùng Minh quay người, liếc nhìn họ.
Chỉ một ánh nhìn, đều đủ khiến họ run rẩy cả người.
“Những vật kia nằm ở đâu?” Sùng Minh chậm rãi hỏi.
Hai người đó cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều không hiểu Sùng Minh nói gì.
Sùng Minh trước giờ không phải là người có tính kiên nhẫn.
Tính kiên nhẫn