Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng: "Bà ơi, cháu sẽ không cùng cô ấy sinh con đâu."
Giọng nói của Hạ lão phu nhân lập tức trở nên nghiêm khắc vài phần: "Nhật Ninh! Cháu chưa gặp cũng chưa gặp cô ấy, liền nói ra những lời không chịu trách nhiệm như vậy. Hay là như vậy, cháu trở về gặp cô ấy một mặt, nếu như cháu thật sự không thích, bà cũng không miễn cưỡng cháu! Thế nhưng chỉ cần cháu không ghét, cháu nhất định phải đồng ý, nhanh chóng làm cho cô ấy mang thai!"
Hạ Nhật Ninh cảm thấy chám nản mà móc lỗ tai nói: "Cô ấy vốn dĩ là người của đại ca, hay là kêu đại ca trở về đi gặp đi."
"Hồ đồ! Ai bảo cháu lúc trước thay thế đại ca của cháu mà kết hôn đấy? Đã kết hôn với cháu rồi, vậy là không thể làm rối loạn vai vế." Hạ lão phu nhân nghiêm túc mà nói: "Thì như vậy đi, ngày mốt sáu giờ tối, nếu như cháu dám không về, cháu cũng đừng nghĩ đến gặp bà!"
Nghe thấy sự uy hiếp của Hạ lão phu nhân, Hạ Nhật Ninh chỉ có thể đành chịu mà nói: "Được được được, như là cháu sợ bà rồi! Cháu về còn không được sao?"
Cúp điện thoại, Hạ Nhật Ninh đưa điện thoại ném trên mặt bàn, dưới đáy của con mắt phượng là một cơn gió bạo.
Không được, hắn là tuyệt đối không thể cho cô gái hám của ngu ngốc não tàn kia sinh hạ con của hắn!
Xem ra, cần nghĩ ra cách, khiến cho bản thân cô ấy biết khó mà lui rồi...
Thẩm Ân Ân cái ngu xuẩn kia, cho cô ấy ở đâu tới, thì cho cô ấy cút về chỗ đó!
Buổi tối hôm nay, hai người đều ngủ không được ngon giấc.
Chuyện mà Thẩm Thất lo lắng, mình phải làm sao đối mặt với Hạ Nhật Kỳ.
Chuyện mà Hạ Nhật Ninh lo lắng, hắn phải làm sao khiến Thẩm Ân Ân biết khó mà lui.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thất vác hai cái quầng thâm mắt mà thức dậy rồi.
Thẩm Lục thấy được, lập tức chỉ vào đôi mắt của Thẩm Thất nói: "Tiểu Thất, gấu trúc to."
Thẩm Thất lập tức đem đầu tựa vào bờ vai của Thẩm Lục, ôm lấy Thẩm Lục mà làm nũng: "Em là gấu trúc nhỏ, anh chính là gấu trúc to, chúng ta đều là gấu trúc."
Thẩm Lục chân mày cong cong: "Ừ, chúng ta đều là gấu trúc."
Lê Huy từ bên ngoài mua bữa sáng về, xấp đặt ở trên mặt bàn, nói: "Tiểu Thất có phải có chuyện phiền muộn không?"
Thẩm Thất sụp xuống bờ vai mà nói: "Không có gì, chỉ là có chút ít phiền toái. Nhưng mà con sẽ nghĩ cách giải quyết đấy."
Những chuyện kia, vẫn là đừng cho người khác biết.
Dù sao người ta đã biết rồi cũng không giúp được cho mình, chỉ có thể làm tăng thêm sự buồn phiền.
Bản thân vẫn là suy nghĩ cách, cố gắng hết sức tránh đi cơ hội gặp mặt với đối phương.
Sau đó tìm thêm những lý do không thể đến với nhau, có thể kéo dài được bao lâu thì tính được bao lâu đi!
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Thất dẫn Thẩm Lục đi ra ngoài tiếp tục đi tiếp xúc với đám người.
So với trước kia hăng hái hừng hực, Thẩm Thất hôm nay lại rõ ràng không tập trung.
Hai người đi ở trong công viên một hồi, Thẩm Thất đột nhiên nói với Thẩm Lục: "Anh, nếu như sau này, em đã làm chuyện khiến anh không vui, anh còn chấp nhận em gái này không?"
Thẩm Lục cúi đầu nhìn Thẩm Thất, đôi mắt xinh đẹp rủ xuống, che lấy trong mắt màu hổ phách của anh ấy.
"Tiểu Thất là quan trọng nhất." Thẩm Lục không giống như những người đàn ông khác mà lời ngon tiếng ngọt, anh ấy chỉ biết dùng ngôn ngữ chất phác nhất nói ra tiếng lòng của anh ấy.
Thẩm Thất lộ vẻ cảm động một hồi, thoáng một phát ôm lấy eo ếch của Thẩm Lục, đem mặt của mình giấu vào trong lồng ngực của Thẩm Lục.
"Anh, chờ sau khi anh khôi phục rồi, đừng trách em." Thẩm Thất rầu rĩ mà nói: "Em tuy rằng cũng biết không nên đến Hạ gia, thế nhưng là em thật sự không thể không đi. Giờ này phút này, em vẫn không thể rời khỏi tỉnh Nghệ An, mang theo anh mà cao chạy xa bay. Cho em thời gian một năm, em sẽ xử lý tốt tất cả những người theo đuôi, xử lý sạch tất cả tình cảm đấy! Chờ em!"
Thẩm Lục tuy không hiểu Tiểu Thất đang nói cái gì, anh chỉ biết là tiểu Thất của anh, bây giờ rất yếu ớt, rất cần sự an ủi.
Anh chỉ có thể nhẹ khẽ xoa đầu của Thẩm Thất, cho cô ấy ấm áp.
Cuối cùng ngày hẹn cũng đã tới rồi.
Thẩm Thất đứng ở trước gương, nghiêm túc quan sát nhiều lần, xác định trang phục của mình không thất lễ, lúc này mới xách túi đi ra khỏi cửa nhà.
Đại trạch của Hạ gia ở vị trí thành phố Vinh gần bờ biển.
Nơi đây một vùng hải vực lớn, đều là sản nghiệp tư nhân của Hạ gia.
Một trang viên còn đỉnh cấp xa hoa hơn Tô Châu lâm viên, chính là đại trạch của Hạ gia.
Chiếm diện tích hơn mười mẫu đất, ba mươi tám căn biệt thự, hai mươi tiểu hoa viên, lâm viên tư nhân, đại môn dọc theo tiểu chuẩn của Tử Cấm Thành, mái nhà