Tiểu Hạ kiên định mà gật đầu, cả người của tiểu Xuân đều bị chấn động rồi!
Hạ Nhật Ninh nhướn mày: "Nói cái gì đó?"
Tiểu Xuân há to miệng, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn Hạ Nhật Ninh: "Tổng tài, vừa rồi nhận được tin tức, nói là... nói là..."
Nhướn con mắt phượng, ngữ khí khó chịu: "Sao rồi? Theo tôi được vài năm, ngay cả nói chuyện cũng không biết nói rồi?"
Tiểu Xuân lập tức đem cái cằm bị rơi mất do sự chấn kinh mà khép lại, nhanh chóng nói: "Không phải! Vừa rồi tin tức được truyền đến nói là, Thẩm tiểu thư đã đến rồi."
"Hừ, đã đến thì đã đến, đến nỗi làm cho ngươi kinh hãi đến như vậy sao?" Hạ Nhật Ninh càng không vui rồi, một người phụ nữ hám của não tàn, có cái gì đáng kinh hãi? Có cơ hội nịnh bợ Hạ gia tốt như vậy, Thẩm gia lại có thể bỏ qua mới là việc lạ đấy!
"Không phải, tổng tài! Người đến không phải Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Ân Ân, mà là... Thẩm Thất Thẩm tiểu thư!" Tiểu Xuân cuối cùng cũng đem những lời nói này nói ra rồi.
Vốn dĩ một người nào đó vẫn còn đang bực bội uống nước, phụt một tiếng, thoáng một phát phun hết nước ở trong miệng nước ra!
Hạ Nhật Ninh đột nhiên quay người, chăm chú nhìn chằm chằm vào tiểu Xuân: "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
Tiểu Xuân vô lực mà gật đầu: "Tổng tài, người đến, thật sự không phải là Thẩm Ân Ân, mà là Thẩm Thất Thẩm tiểu thư!"
"Thẩm Thất? Làm sao có thể?" Hạ Nhật Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, quay người liền đi ra ngoài.
Hắn muốn đến xem, xem người kia có phải là Thẩm Thất không!
Trong giữa này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Tại sao người đến không phải là Thẩm Ân Ân, mà là Thẩm Thất!
Hạ Nhật Ninh dường như là điên cuồng mà chạy ra khỏi biệt thự, hắn thậm chí không kịp đi hành lang, trực tiếp từ trong hoa viên chuồn qua.
Hắn muốn đi xác định một chút, hắn muốn đích thân đi xác định!
Người kia, thật sự là Thẩm Thất sao?
Ở phía xa, một cái bóng dáng quen thuộc đang đi đến.
Dưới bóng cây ban bác, Thẩm Thất vuốt nhẹ mái tóc dài, cả người một bộ sườn xám màu hoa anh đào tiêu chuẩn, tôn dáng của cô ấy đến mức lung linh hấp dẫn, đoan trang ưu nhã.
Bờ môi màu hồng đỏ mím thật chặc, lúc cô ấy hồi hộp, luôn là theo bản năng mà mím môi, lại làm cho người nhìn rồi có một luồng xúc động muốn ôm cô ấy vào lòng.
Là cô ấy!
Đúng thật là cô ấy!
Lại đúng thật là cô ấy!
Hạ Nhật Ninh không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Bất ngờ, kinh ngạc, may mắn vân vân và vân vân.
Hạ Nhật Ninh rất muốn xông đến, nắm lấy tay của cô ấy hỏi cô ấy hai ngày nay đi làm gì rồi.
Thế nhưng hắn vừa đi ra một bước, lại cưỡng bức dừng lại bước chân.
Không vội, bây giờ không thể gấp gáp.
Hắn phải đi làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước!
Hạ Nhật Ninh lách mình mà rời khỏi chỗ, vừa đi vừa gọi điện thoại cho tiểu Xuân: "Cho tôi điều tra rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Xuân lập tức nhận mệnh lệnh.
Trên thực tế, lúc Hạ Nhật Ninh lao ra ngoài đi xác định Thẩm Thất, tiểu Xuân cũng đã bắt đầu hành động rồi.
Bởi vì tin tức này, thật là quá mức chấn động rồi!
Tốc độ của tiểu Xuân rất nhanh, còn nhanh hơn tốc độ của Phùng Khả Hân.
Tài liệu của Thẩm Thất lập tức đã được đặt ở trên bàn đầu.
Hạ Nhật Ninh cầm lên tài liệu, nhanh chóng xem qua một lần, con mắt phượng vừa nhấc lên: "Hửm? Có chút thú vị..."
Trên tài liệu được ghi rất rõ, lúc trước cùng Hạ Nhật Kỳ định ra hôn ước không phải là Thẩm Thất thân là con gái ghẻ, mà chính là đại tiểu thư của Thẩm gia Thẩm Ân Ân.
Lúc thực hiện hôn ước, Thẩm gia ép Thẩm Thất gả thay, trở thành con dâu của Hạ gia.
Lúc Hạ Nhật Ninh nhìn thấy một hàng gả thay của Thẩm Thất, một tiếng nói nho nhỏ ở dưới đáy lòng điên cuồng mà hoan hô nhảy nhót!
May mắn là em, may mắn là em!
Như vậy... trước mắt cô ấy có lẽ vẫn chưa biết chồng của cô ấy, cũng đã đổi người rồi?
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhướn lên, tình thú phong nhã mà cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắn một cái vào phần tài liệu này, đột nhiên cười một cách xấu xa.
Hắn hình như nghĩ đến một cái trò chơi thú vị...
Thẩm Thất theo Hòa quản gia bước vào cửa lớn của nhà chính.
Vừa vào cửa đã bị tình cảnh ở trước mắt làm cho kinh ngạc.
Không có nguy nga lộng lẫy như trong tưởng tượng, chỉ là năm tháng ung dung trầm tĩnh.
Toàn là đồ gia dụng của hoa cúc lê.
Toàn là đồ cổ của triều Tống.
Đẹp đẽ quý giá đê điều như vậy, quả nhiên chỉ xứng được với lão phu nhân của Hạ gia mới có thể sử dụng với lại sở hữu được.
Thẩm Thất ngẫng đầu liền nhìn thấy được một bà lão tóc trắng bạc phơi, tuổi tác cỡ bảy mươi hay tám mươi tuổi đang ngồi ở trên