Cả khuôn mặt của Mạc Thu đỏ ửng lên rất xinh đẹp: “Thật đáng ghét.
Em có biết đâu chứ.”
Thẩm Nhị nghĩ một chút, nói: “Được, chuyện này để anh xử lý.
Em chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng để gả cho anh là được rồi.”
Thời gian gặp mặt hẹn hò của Mạc Thu và Thẩm Nhị chưa được bao lâu, Thẩm Nhị liền lập tức bị gọi về.
Không có cách nào khác, thân là quân nhân, luôn phải lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức.
Lúc Mạc Thu cùng Thẩm Nhị quyết định yêu nhau, cùng đã chuẩn bị tốt tư tưởng này rồi.
Thẩm Nhị tuy rằng là tư lệnh viên quân khu ở thành phố Vinh, tuy nhiên, phía trên còn có đại quân khu nữa.
Cho nên, chuyện của anh quả thực rất nhiều.
Mạc Thu hẹn hò trở về, bởi vì tâm tình quá rạo rực nên về công ty trước.
Trùng hợp, Thẩm Thất hôm nay tăng ca, vẫn còn chưa về.
Thẩm Thất từ rất xa đã nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh xuân của Mạc Thu, liền biết rằng cô ấy vô cùng hài lòng với lần hẹn hò này.
Thẩm Thất trộm cười một hồi lâu.
Thời gian trước cô ấy vô cùng kháng cự, hiện tại thì sao chứ? Còn không phải là rơi vào sự ngọt ngào của tình yêu cuồng nhiệt mà không thể tự kiềm chế được rồi sao?
Chậc, chậc, chậc, người phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Mạc Thu bởi vì đắm chìm quá mức vào ký ức ngọt ngào ban nãy, mà không phát hiện ra rằng Thẩm Thất chưa về, vui vẻ đến nỗi ở hành lang công ty xoay tròn, vừa xoay vừa tưởng tượng ra cảnh đang ở cùng Thẩm Nhị.
“Một tiễn người hồng quân xuống núi, mưa thu rả rích, gió thu lạnh.
Đám cây ngô đồng, lá rụng sạch.
Vạn u sầu đè nén trong tim, hỏi người hồng quân thân thương một tiếng, khi nào thì đoàn quân mới về lại núi.” Mạc Thu vừa xoay vừa hát bài “Thập tống hồng quân.”
Thẩm Thất nhìn thấy cảnh như vậy, thật sự bất đắc dĩ lắc đầu.
Yêu thành bộ dạng gì đây không biết.
Còn dám nói muốn độc thân cả đời?
Mạc Thu hát một hồi lâu xong xoay tròn một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Thất.
Mạc Thu lập tức đứng nghiêm, hai mắt bỗng trợn to: “Tổng giám đốc của chị, sao em còn ở lại đây?”
Thẩm Thất bất đắc dĩ nói: “Chị hiện tại cuối cùng cũng nhìn thấy em rồi, em rất vui mừng.
Em đã ở đây từ lâu rồi, được chứ?”
Mạc Thu há hốc miệng, một hồi lâu sau mới thẹn thùng hỏi: “Vậy bộ dạng của chị lúc nãy, chắc em không thấy chứ?”
“Thật xin lỗi, một cảnh cũng không sót.” Thẩm Thất trịnh trọng trả lời.
Mạc Thu lập tức che mặt: “Thôi xong, mất mặt chết đi được.”
Thẩm Thất lập tức đứng lên, bước qua kéo Mạc Thu lại, nói: “Nói nghe xem, anh hai em nói gì với chị mà khiến chị mở cờ trong bụng thành bộ dạng này thế?”
Mạc Thu ngượng ngùng một hồi lâu mới nói: “Anh ấy nói, anh ấy muốn kết hôn với chị.
Hihihi.”
Thẩm Thất cố ý giễu cợt cô ấy: “Ồ.
Không phải chị nói chị là người theo chủ nghĩa không kết hôn sao? Không phải cả đời này chị sẽ không kết hôn sao?”
Mạc Thu phi một cái liếc mắt cho Thẩm Thất: “Đáng ghét, chỉ biết vạch trần khuyết điểm của chị.
Trước kia, không phải là chưa gặp anh ấy sao? Tiểu Thất, thật sự cảm ơn em, đưa cho chị một người đàn ông tốt như vậy.”
Thẩm Thất cười hì hì nói: “Hiện tại đã biết cảm ơn em rồi? Cũng phải, em từ trước đến nay luôn là người tốt nhất mà.
Vì muốn giữ một nhân tài tinh anh như chị, em đã hao tổn tâm huyết, đem anh hai của mình bán đi.
Như vậy, chị trở thành chị dâu của em, chúng ta liền trở thành người một nhà, chị không làm việc cho em thì làm việc cho ai chứ?”
Mạc Thu và Thẩm Thất đều đồng thời bật cười hì hì.
Hai người đang cười đùa với nhau, điện thoại của Thẩm Thất bỗng vang lên, Thẩm Thất vừa nhìn thấy số lại, không muốn bắt máy.
Mạc Thu bởi vì tâm tình rất tốt, nói: “Nghe máy đi, sao lại không nghe.”
Thẩm Thất lúc này mới bắt máy.
Điện thoại bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói của Hàn Tắc Phương: “Tiểu Thất, thực xin lỗi, tôi có thể lại gây phiền phức cho em rồi.”
Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Anh không phải lại uống nhiều rượu rồi không có tiền trả đấy chứ? Tôi cho anh weixin để chuyển qua, cần bao nhiêu thế?”
“Không phải, lần này không phải uống rượu, tôi đánh nhau, bị đưa đến đồn công an.
Em có thể đến bảo lãnh tôi ra được không?” Hàn Tắc Phương mở miệng nói.
Thẩm Thất ngây người: “Cái gì? Đánh nhau? Vậy anh nói với Triệu Văn Văn chưa?”
“Tôi không liên lạc được với cô ấy.” Hàn Tắc Phương cảm xúc trầm xuống, nói: “Cô ấy chắc đã không muốn để ý đến tôi nữa, tôi