“Cho nên tôi rất tức giận, liền cãi nhau ầm ĩ với bọn họ.
Bọn họ cậy thế nhiều người, liền đánh tôi.
Làm sao tôi để bọn họ đánh mình được chứ, vì thế, liền đánh nhau với họ.” Hàn Tắc Phương nhìn Thẩm Thất bằng ánh mắt đáng thương: “Em không phải lại tức giận nữa chứ?”
Ánh mắt Thẩm Thất ảm đạm: “Tôi có tư cách gì mà tức giận chứ?”
Thẩm Thất nhìn Mạc Thu phía bên cạnh, trong lòng thầm vui mừng vì đã mang Mạc Thu tới.
Có Mạc Thu – cô thứ ký toàn năng dũng cảm này ở đây, không có chuyện gì là không giải quyết được.
Hàn Tắc Phương tiếp tục nói: “Tiểu Thất, Hạ gia đối xử với em thực sự tốt sao? Nếu Hạ gia đối xử tốt với em, tại sao không cho em một hôn lễ hoàn mỹ?”
Thẩm Thất thật sự chịu không nổi việc người khác sỉ nhục Hạ gia và Hạ Nhật Ninh như vậy, vì thế liền trả lời: “Không cần lo lắng, hôn lễ của chúng tôi ngay từ đầu đã tổ chức đơn giản rồi, không muốn rầm rộ sôi nổi.
Dù sao kết hôn cũng là chuyện giữa hai người với nhau, hai người đều cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Huống chi, Hạ gia đã về Đông Bắc để kết thông gia rồi, đến mùa hè chúng tôi sẽ làm bổ sung một lễ cưới long trọng, đến lúc đó nếu có cơ hội, xin mời đến xem.
Sau này những lời đồn đại như vậy xin đừng nghe làm gì, cũng không cần động thủ.”
Trên mặt Hàn Tắc Phương đầy bi thương: “Em quả nhiên là tức giận rồi.”
Thẩm Thất thật sự muốn phẫn nộ mà.
Chuyện này của hắn là chuyện gì chứ?
“Được rồi, chuyện hôm nay, tôi thay anh xử lý ổn thỏa.
Sau này, chúng ta cứ giả vờ không quen biết nhau đi.” Thẩm Thất nói xong câu đó xoay người muốn rời đi.
Hàn Tắc Phương đột nhiên gọi Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em có muốn biết chuyện của thị trấn suối nước nóng không?”
Thẩm Thất lập tức đứng lại, quay đầu nhìn hắn: “Anh nói cái gì?”
Hàn Tắc Phương hạ thấp giọng nói: “Em chẳng lẽ chưa từng hoài nghi xem người nào đã nuôi một bầy sói như thế sao? Em nghĩ đó là chuyện ngẫu nhiên sao?”
Đôi mắt Thẩm Thất lóe lên: “Anh còn biết gì nữa?”
“Vậy em biết ông chủ đằng sau của thị trấn suối nước nóng là ai không?” Hàn Tắc Phương tiếp tục nói: “Ông chủ của thị trấn suối nước nóng tên là Trâu Tân Dư, nhưng xuất thân của người này rất rõ ràng, sau khi xảy ra chuyện lần đó, tôi mới âm thầm nghe ngóng dò la, cái tên Trâu Tân Dư này sau khi tiếp nhận điều tra thì rất nhanh liền được thả ra.
Bởi vì tên này, hoàn toàn không có động cơ gây án.
Bởi vì tên này sau khi dựng nên thị trấn suối nước nóng, liền đem quyền sử dụng thị trấn suối nước nóng cho một người tên Đơn Nhất Mông thuê.
Cái tên Đơn Nhất Mông này, chắc em cũng có chút ấn tượng chứ?”
Quả nhiên, sự chú ý của Thẩm Thất đã bị thu hút.
Đơn Nhất Mông, cái tên này, Thẩm Thất có chút xa lạ.
Nhưng nghĩ kỹ một chút, liền liên hệ tới chuyện mà Tiểu Xuân đã nói qua.
Năm đó cái người mà người nhà của Tiểu Xuân gây thù chuốc oán, chính là ba của Đơn Nhất Mông.
Chẳng lẽ nói, chuyện này, đúng là do kẻ thù của gia tộc nhà Tiểu Xuân bày ra để mưa sát trả thù?
Nếu đây là sự thật, vậy chuyện này thực sự quá xấu xa.
Vì thù cá nhân mà lại làm ảnh hưởng đến tính mạnh nhiều người như vậy.
Thật ghê tởm.
“Tiểu Thất, giữ khoảng cách với người này một chút.
Hắn nhất định sẽ đến tìm em đó.” Hàn Tắc Phương khẩn thiết nói: “Tên này quả thực rất đáng sợ.”
Thẩm Thất thở dài một tiếng, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở.
Tôi sẽ chú ý.”
Hàn Tắc Phương đau khổ tội nghiệp nhìn Thẩm Thất: “Nể tình tôi đã cũng cấp nhiều tin tức như vậy, em có thể đừng tức giận được không? Có thể đừng phớt lờ tôi được không? Tiểu Thất, tôi thực sự sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em tổn thương, tôi chỉ muốn đứng từ xa nhìn em, tôi chỉ muốn nhìn em được hạnh phúc là đủ rồi.”
Thẩm Thất tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Ngay tại lúc này, bên ngoài có một bóng người xông vào, vừa vào cửa liền hỏi: “Cho hỏi Hàn Tắc Phương có phải ở đây không?”
Thẩm Thất nhìn chăm chăm, là Triệu Văn Văn.
Thẩm Thất lúc này nói: “Được rồi, có người tới tìm anh rồi.
Tôi nghĩ, chắc không cần tôi bảo lãnh nữa đâu nhỉ?”
Hàn Tắc Phương lại gọi Thẩm Thất: “Tiểu Thất, nhớ kỹ lời tôi nói.
Đừng để bất cứ ai