Nghe thấy cô ấy nói dứt khoát quả quyết như vậy, đáy lòng của Hạ Nhật Ninh lại hiện lên một chút đau đớn.
Hắn không đáng lưu luyến như vậy sao?
Nói đi là đi?
Người phụ nữ này, không có tim sao?
Hạ Nhật Ninh thoáng một cái liền đứng dậy, không còn quan tâm đến Thẩm Thất, trực tiếp đi đến phòng ngủ.
Thẩm Thất ngẩn ngơ.
Hắn muốn làm cái gì!
Đó là phòng ngủ a!
Hắn đi vào làm gì vậy?
Đây là phòng ngủ của mình và đại ca của hắn a...
Tuy rằng trước kia hai người cũng từng ngủ chung trên một chiếc giường nhiều lần, thế nhưng là lúc kia là ở bên ngoài, hơn nữa hắn còn không biết thân phận của mình!
Mà bây giờ là ở Hạ gia, hơn nữa còn đã biết thân phận của mình rồi a!
Thẩm Thất đi nhanh vọt tới, một phát tóm lấy cánh tay của Hạ Nhật Ninh, khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: "Đó phòng ngủ, là của em."
Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh dời xuống, rơi vào trên bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cánh tay của mình.
Hắn không có tránh ra ngón tay của Thẩm Thất, mắt phượng chúi xuống: "Sau đó?"
"Hạ Nhật Ninh, đừng quậy nữa! Đây không phải là ở cảnh hoa trang viên!" Thẩm Thất cảm thấy mình sắp điên rồi.
Chị dâu và chú em ngủ chung một phòng?
Trời ạ, nếu truyền ra ngoài, mình còn làm sao đối mặt với những người khác của Hạ gia?
"Ý của em là nói, chỉ cần ở cảnh hoa trang viên, thì có thể không kiêng nể gì cả mà ngủ chung với em ư?" Hạ Nhật Ninh dáng vẻ bình thản mà bóp méo ý nghĩa của Thẩm Thất.
Thẩm Thất hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn xuống.
Mình rốt cuộc đang nói cái gì a!
Cái này hoàn toàn không phải trọng điểm của vấn đề được không?
Thẩm Thất nổi giận, ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Hạ Nhật Ninh, em là em là chị dâu của anh a!"
Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng nhịn không nổi, quay người từ cư cao lâm hạ mà nhìn Thẩm Thất: "Chị dâu? Hửm? Em khẳng định?"
Ngón tay thon dài tinh tế, nhẹ nhàng nhấc cằm của Thẩm Thất, khiến cho cô ấy không thể không ngẩng đầu nhìn vào mình, Hạ Nhật Ninh từ từ cúi đầu xuống, hôn vào trên môi của Thẩm Thất.
Thẩm Thất cả người hoàn toàn ngây ngơ rồi.
Hạ Nhật Ninh, hắn... hắn... hắn đang làm cái gì a!
"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi." Hạ Nhật Ninh trở tay nắm lấy cổ tay của Thẩm Thất, dắt cô ấy đi vào cửa phòng ngủ.
Thẩm Thất cuối cùng cũng bùng nổ rồi.
Một phát hất tay của Hạ Nhật Ninh ra: "Anh có lầm hay không a? Em đã nói rồi, em là... ưm..."
Đột nhiên, môi của cô lập tức bị chận lại!
Tất cả lời nói của cô đều bị đối phương nuốt đi rồi.
Hạ Nhật Ninh ôm lấy eo ếch của Thẩm Thất, trực tiếp đẩy đến bên tường, cúi đầu hung hãn hôn xuống.
Đây là nụ hôn đầu tiên khi cả hai người ở trong trạng thái tỉnh táo.
Đến được rất trực tiếp thô bạo như vậy.
Đến được khiến người ta chưa kịp chuẩn bị phòng ngự.
Đại não của Thẩm Thất lập tức trống rỗng, ý niệm gì ở trong đầu cũng mất hết rồi.
Cô chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn vô cùng bá đạo này đến từ Hạ Nhật Ninh.
Thật lâu, mới rời khỏi môi.
Hạ Nhật Ninh tà mị mà cười: "Còn muốn ở riêng với anh không?"
Ở... ở riêng?
Cái từ này dùng ở trên người chúng ta, thích hợp sao?
Thẩm Thất lắc lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn.
Khóe miệng của Hạ Nhật Ninh hiện lên một nụ cười vô cùng tà khí: "À mà Tiểu Thất, em thật sự xem qua giấy hôn nhân của em rồi sao?"
Giấy hôn nhân?
Đầu óc của Thẩm Thất bị thắt một hồi.
Cô hình như thật sự chưa chú ý qua chuyện này...
Dù sao người kết hôn, không phải là người cô thích...
Đợi chút, hắn hỏi như vậy rút cuộc là có mấy ý?
Thẩm Thất cảnh giác nhìn Hạ Nhật Ninh: "Anh muốn nói cái gì?"
Hạ Nhật Ninh tiện tay từ trong túi lấy ra một cái quyển sổ nhỏ màu đỏ, đặt ở trước mặt Thẩm Thất quơ qua quơ lại: "Ngay cả chồng của mình là ai cũng không biết, còn dám cùng anh nói ở riêng? Hửm?"
Thẩm Thất một phát giật lấy quyền sổ nhỏ màu đỏ, trong lúc mở ra, cả người của Thẩm Thất đều kinh ngạc đến ngây cả người!
Đợi chút.
Xin lỗi.
Hãy cho tôi bình tĩnh lại ba phút trước đã!
Tại sao, tên được viết ở cột bạn đời, không phải là Hạ Nhật Kỳ, mà là Hạ Nhật Ninh?
Được rồi, Thẩm Thất thừa nhận, trong ngày kết hôn ấy, bởi vì cô là trò cười của tất cả mọi người, vì vậy ngay cả giấy hôn nhân cô cũng chưa từng xem qua.
Thậm chí tất cả thủ tục đều là giao cho người khác làm đấy.
Thế nhưng đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, ai có thể giải thích một cái, tại sao chồng của cô không phải là Hạ Nhật Kỳ, mà là Hạ Nhật Ninh?
Mình vô cùng khẳng định, người mà mình phải gả chính là Hạ Nhật Kỳ a!
Nếu như là Hạ Nhật Ninh, Thẩm Ân Ân làm sao đem cái cơ hội kết hôn này nhường cho mình?
Phải biết rằng, Hạ Nhật Ninh là nam thần trong lòng của Thẩm Ân Ân a!
Không đúng không đúng, nhất định là ở đâu xảy ra vấn đề đấy!
Thẩm Thất nhiều lần xác nhận cái giấy hôn nhân này, vẫn cảm thấy mình đã xuất hiện ảo giác rồi.
"Chuyện là như thế nào..." Thẩm Thất ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
"Rất đơn giản a. Em thay thế Thẩm Ân Ân lấy chồng, anh thay thế đại ca đón dâu." Hạ Nhật Ninh tà mị mà cười: "Phu nhân, chúng ta có thể yên tâm đi ngủ được chưa?"
Khuôn mặt của Thẩm Thất lập tức đỏ thấu cả mặt.
Hắn... hắn gọi mình... là phu nhân?
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất lúng túng mà đỏ bừng cả mặt, quả thực là đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.
Hạ Nhật Ninh đang dắt Thẩm Thất ngây người như phỗng đi vào bên giường, đưa tay đem Thẩm Thất thoáng một phát ấn xuống bên trên giường, ngẩng đầu liền muốn cởi nút áo của sườn xám ở trên cổ.
Động tác của Hạ Nhật Ninh, cuối cùng cũng thành công khiến Thẩm Thất tỉnh táo lại.
Thẩm Thất một phát bụm kín nút thắt ở trên ngực, nói lắp bắp: "Hạ... Hạ Nhật Ninh, anh không phải là thật sự muốn cùng em..."
Hạ Nhật Ninh nhướn mày: "Cố ý muốn làm cái gì với em..."
"Cùng em... cùng... em... sinh... sinh..." Thẩm Thất lắp bắp, lời nói lại như thế nào cũng nói không ra miệng.
Hạ Nhật Ninh càng ngày thích trêu chọc cô ấy: "Sinh cái gì?"
Khuôn mặt của Thẩm Thất càng ngày càng đỏ lên.
"Hửm?" Hạ Nhật Ninh cố ý kéo dài âm cuối, giọng nói từ tính quả thực muốn cho lỗ tai mang thai (ý nói là giọng nói quá hay khiến người nghe động lòng).
Thẩm Thất lại cũng không thể nói tiếp được nữa.
"Nếu như anh muốn..." Ngón tai thon dài của Hạ Nhật Ninh thuận theo cánh tay của Thẩm Thất trượt xuống, ở trên bụng của cô ấy nhẹ nhẹ nhấn một cái: "Anh có thể phối hợp..."
Thẩm Thất cảm thấy cả người cũng sắp bị thiêu cháy rồi.
Chỉ là bởi vì một động tác đơn giản như vậy của đối phương, nhân tử nào đó ở trong cơ thể của cô, lại lập tức bị đốt cháy rồi!
Con yêu nghiệt này, đại yêu nghiệt!
Một con siêu cấp yêu nghiệt câu dẫn người không nộp thuế!
Hạ Nhật Ninh quả thực là cực kỳ yêu biểu cảm này của Thẩm Thất, ngón tay giơ lên, vê nặn gương mặt của Thẩm Thất: "Sao? Biết được người chồng của em là anh, vui mừng đến ngu người rồi?"
Thẩm Thất thốt ra: "Không phải, em sẽ không dựa vào anh đấy!"
Hạ Nhật Ninh nhướn mày: "Dựa vào anh? Em cảm thấy em có