Người đàn ông sẽ là người như thế nào?
Sẽ giống như Hạ Nhật Ninh tồi tệ sao?
Có gây khó cho mình không?
Dù sao, người phụ nữa vốn dĩ nên được gả cho anh ấy, là Thẩm Ân Ân!
Mình là gả thay, anh ấy e rằng sẽ phát cáu chăng?
Dù sao, xuất thân của mình không tốt bằng Thẩm Ân Ân.
Tuy rằng Thẩm gia ở trong mắt của Hạ gia không được coi là cái gì, thế nhưng Thẩm gia dù sao cũng là gia đình giàu có.
Mà mình... chỉ là một con ghẻ kí sinh được dẫn qua, chí là mang một cái họ của Thẩm gia, lại không phải là con gái của Thẩm gia...
Nếu như anh ấy tức giận, mình nên nói cái gì đây?
Cầu khẩn? Hay là... giải thích?
Ngay lúc trong đầu của Thẩm Thất đang lung tung lộn xộn mà nghĩ ngợi đủ thứ, truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa mà đến, một giọng nói mang theo từ tính quen thuộc cách đó không xa mà vang lên: "Bà, cháu về dùng cơm rồi."
Thẩm Thất nghe thấy giọng nói này cả người đều rung một cái, lập tức ngẩng đầu.
Lúc đường nhìn lướt qua, cả người như bị sét đánh!
Hạ Nhật Ninh!
Hắn sao cũng về rồi!
Trời ạ! Hắn là về để gặp chị dâu đấy sao?
Hắn bây giờ nhìn thấy mình, có phải rất bất ngờ rất... phẫn nộ không?
Mình che giấu thân phận xuất hiện ở bên người hắn, hắn nhất định rất giận mình đã ché giấu thân phận của mình chăng?
Đúng vậy a, nếu như đổi lại là mình, cũng sẽ rất tức giận đấy!
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhanh chóng lướt qua mặt của Thẩm Thất, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc vô cùng của cô ấy, hài lòng mà nhướn mày.
Thẩm Thất nhìn thấy đường nhìn lướt qua của Hạ Nhật Ninh, dưới đáy lòng lộp bộp một tiếng.
Tiêu rồi, tiêu rồi.
Hắn quả nhiên là nổi giận rồi!
Mình từ một nhà tạo hình nhỏ, trong nháy mắt thì biến thành chị dâu của hắn...
Hắn nhất định sẽ nuốt ăn mình đấy!
Hạ lão phu nhân nhìn cháu nội ngoan của mình, quả thực là hài lòng vô cùng.
Đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hạ Nhật Ninh nói: "Mỗi lần bảo cháu về nhà ăn cơm, cháu luôn ra sức khước từ. Cái cảnh hoa trang viên nhỏ như thế, làm sao có thể thoải mái hơn đại trạch?"
Hạ Nhật Ninh thuận miệng mà trả lời: "Bên kia cách công ty gần, qua lại dễ dàng một chút."
Thẩm Thất đông nhìn trái nhìn phải, vẫn là không có gặp được Hạ Nhật Kỳ người chồng trên danh nghĩa của mình kia.
Thật kỳ lạ, không phải là nói cho mình gặp người chồng của mình sao?
Tại sao còn chưa tới?
Chẳng lẽ, đến buổi tối rồi mới có thể về?
Nếu là như vậy, cũng được...
Mình còn có thể hoà hoãn thêm một đoạn thời gian...
Thẩm Thất lập tức thu hồi lại ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích.
So với sự cẩn trọng của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh thì tự do hơn nhiều, tùy ý ngồi ở trên ghế bên cạnh của Thẩm Thất, nụ cười dạt dào mà nói: "Bà kêu cháu về, cháu không phải đã về rồi sao! Bây giờ công ty cũng giao vào tay của cháu rồi, cháu đương nhiên là phải hết lòng hết sức kinh doanh công ty thật tốt."
"Chỉ có cháu biết nói chuyện." Hạ lão phu nhân hờn dỗi lườm hắn một mắt: "Được rồi, không so đo với cháu thằng không có lương tâm này nữa. Tiểu Hòa, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa? Ăn cơm đi!"
Hòa quản gia mỉm cười trả lời: "Đều đã chuẩn bị xong rồi, có muốn bây giờ liền qua bên đó không?"
Hạ lão phu nhân gật gật đầu: "Đi thôi."
Nói xong câu đó, Hạ lão phu nhân dưới sự nâng đỡ của Hòa quản gia, đứng dậy hướng vào trong nhà hàng mà đi tới.
Thẩm Thất chờ Hạ lão phu nhân rời khỏi rồi, lúc này mới khẽ giọng vội vàng giải thích với Hạ Nhật Ninh: "Anh nghe tôi giải thích... tôi không phải..."
"A, giải thích? Ăn cơm trước, ăn xong cơm rồi thì hãy nói." Hạ Nhật Ninh để lại câu nói này, cũng đứng dậy rời khỏi rồi.
Trong miệng của Thẩm Thất một cơn đắng.
Tiêu rồi, Hạ Nhật Ninh giận thật rồi!
Hắn ngay cả giải thích cũng không muốn nghe rồi!
Đúng vậy a, kiểu giải thích này quả thực là quá yếu ớt!
Tự nói đến thủng trời, cũng không có cách nào giải thích rõ sự thật giấu giếm thân phận của mình a!
Tiêu rồi, mình chết chắc rồi!
Thẩm Thất ảo não mà thở dài một hơi, chỉ có thể bất chấp khó khắn mà đi theo.
Nhà hàng cách phòng tiếp khách có hơn mấy chục mét, Thẩm Thất đi ở phía sau, như đang đi trên mũi đao, mỗi một bước đều đau đớn.
Hạ Nhật Ninh đi ở phía trước, cái bóng lưng cao ngất kia, khí chất quý tộc lười biếng, từng giây từng phút đều đang đều đang nhắc nhở Thẩm Thất sắp đến lúc... thẩm phán.
Thẩm Thất nhẹ cắn bờ môi, trong đại não nghĩ ra được vô số lí do từ chối, lại phát hiện không có một cái giải thích thuyết phục Hạ Nhật Ninh có thể thành công được!
Cùng Hạ Nhật Ninh tiếp xúc càng nhiều, thì càng hiểu rõ, Hạ Nhật Ninh là một người đàn ông vô cùng thông minh.
Không ai có thể ở trước mặt của hắn giở thủ đoạn.
Cũng không ai có thể ở trước mặt của hắn giở thông minh.
Hạ Nhật Ninh đi ở phía trước, sau đầu dường như có thêm một con mắt.
Mắt phượng giấu cũng không giấu được niềm vui vẻ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tâm trạng quả thực là vô cùng tốt!
Vốn dĩ hắn vẫn rất kháng cự mà về nhà đấy.
Bây giờ thì...
May mắn là đã về rồi!
Đi vào trong nhà hàng, theo thứ tự mà ngồi xuống.
Thẩm Thất ngoan ngoãn ngồi vào chỗ ngồi của mình, hai tay xếp lại để ở trên đầu gối, không dám có bất kỳ hành vi vượt khuôn.
Hạ lão phu nhân luôn quan sát Thẩm Thất.
Phát hiện cô bé này thật sự có giáo dục, mà không phải chỉ giả vờ nhất thời, vì vậy càng thêm hài lòng rồi.
Không ngờ được, Thẩm gia lấy gùi bỏ ngọc, dùng ngọc thô thật đổi về một khối đá vụn.
Năm đó lời nói của cao nhân, Hạ lão phu nhân cũng từng nửa tín nửa nghi.
Nhất là được chứng kiến qua danh tiếng không học vấn không nghề nghiệp của Thẩm Ân Ân.
Thế nhưng là rất nhiều chuyện thà tin là có còn hơn là không.
Hạ lão phu nhân càng đứng ở trên vị trí này, lại càng không để cho Hạ gia có bất kỳ sơ xuất gì.
Vì vậy cho dù Hạ lão phu nhân không thích Thẩm Ân Ân, vẫn là quyết định cho Thẩm Ân Ân gả vào.
Thế nhưng là không ngờ được là, Thẩm gia lại còn dám chê thân phận con nuôi của Hạ Nhật Kỳ, không qua sự đồng ý của Hạ gia, tự tiện đổi đi cô dâu!
Hạ lão phu nhân sau khi biết được, xém chút nữa bị chọc tức chết rồi.
Mà chính là lúc này, phía dưới lại truyền tới tin tức, Đại thiếu gia cũng không cưới rồi, đổi thành nhị thiếu gia kết hôn rồi!
Hạ lão phu nhân tức giận tới mức trực tiếp không quản rồi, mặc kệ bọn họ làm gì thì làm!
Bởi vậy từ khi kết hôn đến bây giờ, Hạ lão phu nhân vẫn luôn không có mời gặp cháu dâu được gả vào.
Thật vất vả đợi đến Hạ lão phu nhân hạ giận rồi, gọi tới cháu dâu đến gặp, vậy mà còn tốt hơn trong tưởng tượng vô số bội.
Dưới đáy lòng của Hạ lão phu nhân cuối cùng cũng là thở phào một hơi.
Vừa rồi bà luôn lén lút quan sát cháu trai của mình, phát hiện Nhật Ninh một chút ý tứ tẩy chay đối phương cũng không có.
Xem ra hai đứa con này có hi vọng a.
Bữa cơm