Văn Nhất Phi không nói gì.
Thẩm Thất kiên nhẫn nói: “Anh đã từng nghĩ đến chưa? Lễ cưới quan trọng hay Tiểu Nghĩa quan trọng? Anh vui quan trọng hay cậu ấy vui mới quan trọng?”
Văn Nhất Phi lập tức trả lời: “Đương nhiên là Tiểu Nghĩa quan trọng rồi!”
“Vì vậy anh vẫn vướng mắc à?” Thẩm Thất khẽ cười rồi nói: “Tiểu Nghĩa chỉ dùng cách này để thức tỉnh bản thân, nhắc nhở chính mình không quên đi những ký ức lúc nhỏ.
Lúc đó cậu ấy mới bốn tuổi, anh cảm thấy cậu ấy sẽ yêu bé trai đó à?”
Văn Nhất Phi bỗng cảm thấy yên tâm!
Không ghen tị nữa!
Lúc này, quản gia Hỉ Tư Tư bước đến nói: “Thiếu gia, Hạ thiếu phu nhân, bữa trưa đã được chuẩn bị xong rồi ạ.”
Văn Nhất Phi lập tức đứng dậy nói: “Anh đi gọi Tiểu Nghĩa xuống ăn cơm!”
Thẩm Thất gật đầu.
Nhìn bóng lưng của Văn Nhất Phi, Thẩm Thất cười thầm.
Quản gia đứng bên cạnh không nhịn được nên hỏi: “Hạ thiếu phu nhân, quả nhiên phải để cô ra tay.
Nếu không, thiếu gia và thiếu phu nhân nhà chúng tôi không biết sẽ còn cãi nhau đến bao giờ nữa.”
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Bọn họ chỉ không biết cách bày tỏ tình yêu của mình mà thôi.”
Một lúc sau, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa vui vẻ nắm tay nhau đi xuống ăn cơm.
Bữa cơm này cũng khá thoải mái.
Ăn cơm xong, Thẩm Thất lái xe rời khỏi đó.
Việc ở công ty vẫn chưa giải quyết xong, sao có thể thoải mái rong chơi như thế chứ?
Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa thì bận chụp ảnh cưới còn Thẩm Thất lại không vội vàng.
Dù sao bọn họ cũng có ekip của mình rồi, chỉ cần một ngày là có thể giải quyết xong.
Thẩm Thất không vội vàng nhưng Hạ Nhật Ninh thì vội!
Mấy hôm trước, Hạ Nhật Ninh đã âm thầm đi tập thể hình để chuẩn bị chụp ảnh cưới cùng Thẩm Thất.
Nhưng mà hôm nay Thẩm Thất không rảnh, ngày mai cũng không rảnh, mấy hôm nữa cũng không rảnh nốt, vì vậy, tổng giám đốc Hạ kiêu ngạo không thể nhịn nổi nữa.
Thẩm Thất vẫn đang họp ở công ty, Hạ Nhật Ninh lao thẳng vào phòng rồi mang vợ mình đi!
Mạc Thu bình tĩnh ngồi lên chiếc ghế trống của Thẩm Thất, tiếp tục điều hành cuộc họp.
Cuộc họp kết thúc, Thẩm Thất gọi điện thoại đến: “Mạc Thu à, việc ở công ty chị cố gắng chống đỡ nhé! Em phải chụp ảnh cưới.”
Mạc Thu bất đắc dĩ đỡ lấy trán: “Tôi biết rồi, thưa tổng giám đốc của tôi! Cô vẫn còn nhớ đến chuyện phải chụp ảnh cưới à! Chỉ còn có mười ngày nữa là đến ngày cưới của cô rồi đấy!”
Cúp điện thoại, Mạc Thu nhận lệnh đảm nhận toàn bộ các công việc trong công ty, sau đó cô tuyên thề, sau khi lễ cưới kết thúc, cô nhất định phải nghỉ phép, nghỉ phép dài kỳ!
Váy cưới của Thẩm Thất đã được chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Đủ mọi kiểu dáng và màu sắc.
Hơn nữa, cô là nhà thiết kế nên chỗ nào không thích hợp là sửa lại ngay.
Vì vậy, ảnh cưới được chụp rất thuận lợi.
Đến cuối buổi chụp, Thẩm Thất vô cùng mệt mỏi rồi nhưng Hạ Nhật Ninh vẫn chưa thỏa mãn: “Vợ à, chúng ta thử chụp bộ này xem sao.”
Thẩm Thất uể oải nằm xuống sô pha, để mặc cho người khác trang điểm thêm cho mình: “Không chụp nữa đâu! Em mệt sắp chết rồi!”
Hạ Nhật Ninh lập tức dùng giọng điệu cưng chiều mà nói: “Vậy được, để lễ kỷ niệm ngày cưới năm sau lại chụp.”
Ngày kỷ niệm, lại chụp, chụp cái con khỉ ấy!
Khổ sở cả một ngày, lúc quay về thành phố Vinh, Thẩm Thất đã ngủ thiếp đi trên máy bay.
Hạ Nhật Ninh vui vẻ cúi đầu hôn lên trán Thẩm Thất rồi giúp cô đắp lại chăn.
Lúc này, Tiểu Xuân rón rén bước tới: “Tổng giám đốc, bên phía cậu Thẩm Lục có tin tức rồi.”
Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh lập tức trở nên sáng ngời, hắn đứng dậy dẫn Tiểu Xuân vào phòng.
Vừa vào phòng, Tiểu Thu lập tức đưa tai nghe cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nhận lấy tai nghe, hắn nghe thấy giọng nói của căng thẳng của Thẩm Lục truyền đến: “Nhật Ninh, anh cần em giúp đỡ.”
“Anh nói đi.” Hạ Nhật Ninh nói một cách dứt khoát: “Có phải anh đã có tin tức gì của Sùng Minh rồi không?”
Thẩm Lục ra sức gật đầu qua màn hình, có lẽ vì quá kích động nên giọng nói có vẻ run run: “Đã xác định được vị trí của anh ấy.
Anh ấy đang ở vùng lân cận ở nước J, anh đã lần theo dấu vết của anh ấy để tới đây.
Mặc dù anh ấy đã xử lý dấu vết rất sạch sẽ, nhưng anh đã liên lạc với mấy người thuộc hạ thân tín nhất của anh ấy rồi, bọn họ dùng cách đón đầu trước, đồng thời để ý đến những điểm dừng chân mà anh ấy có thể xuất hiện, quả nhiên phát hiện ra