Sùng Minh nhếch miệng, nói: "Xem tâm trạng đã".
Trái tim Robin, phút chốc liền rơi xuống đáy vực.
Xem tâm trạng ư!
Vậy tức là, tiến lên là chết, lùi lại cũng là chết?
Hắn có thể đi chết luôn không?
Hình như là không thể.
Chủ nhân của Button và vị trước mặt đây, đều là những người không thể đắc tội.
Robin ủ rũ cúi đầu suy nghĩ một chút, một khi Button này đến, mình chết chắc rồi!
Nhưng thôi miên cho quý ngài trước mặt đây thì chưa chắc sẽ chết, may ra anh ta sẽ không giết mình?
Robin lăn lộn nhiều năm như vậy, ý nghĩ xoay chuyển cực kì nhanh, lập tức đã cân nhắc được lợi hại trong đó, liền nói: "Thôi được, nhưng mà tôi đã không làm thôi miên nhiều năm rồi, trước tiên tôi phải đi chuẩn bị đã".
Sùng Minh gật đầu không đáp.
"Ngài Smith, tôi không quấy rầy ngài nữa".
Robin nhanh nhẹn đứng dậy, làm động tác cúi chào rồi quay người chạy biến.
Sùng Minh không nhúc nhích, vẫn ngồi yên tại chỗ, thẫn thờ nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Lại là một vị khách không mời.
Đối phương hết sức lịch sự chào hỏi Sùng Minh: "Xin chào, tôi xin tự giới thiệu, tôi là nhân vật số ba của đảo W, biệt hiệu của tôi là Đông Phong".
Đối phương dùng tiếng Việt chào hỏi Sùng Minh.
Ánh mắt Sùng Minh quả nhiên tập trung vào đối phương, nói: "Mời ngồi".
Đông Phong lại lịch sự kéo ghế ra, ngồi xuống.
Hắn chỉ nhìn liếc qua chiếc cốc ở trên bàn, có vẻ không quá bận tâm xem Sùng Minh vừa ở cùng ai, chỉ nhã nhặn mở miệng nói: "Tôi biết ngài phải nặc danh để xuất hiện tại đây.
Sức chiến đấu của ngài ban nãy, chúng tôi đều đã thấy rõ.
Không biết mục đích ngài đến đảo W là gì?".
Toàn bộ hòn đảo đều nằm trong phạm vi giám sát, cảnh tượng Sùng Minh đánh người ban nãy, đã phát lại rõ ràng trong phòng giám sát.
Vì vậy đối phương nhanh chóng tính toán được sức chiến đấu của Sùng Minh, thế nên không lấy gì làm lạ.
Sùng Minh sở dĩ vẫn chưa đi, cũng là vì đợi những người này.
Sùng Minh tự rót cho mình một ly rượu, lắc qua lắc lại, nói: "Ngài Đông Phong đây nghĩ sao?".
Đông Phong hơi mỉm cười, đáp: "Là một trong những người quản lý, giữ trật tự trị an của đảo W, đây là trách nhiệm không thể chối bỏ.
Mong ngài hiểu cho".
Sùng Minh hơi nhếch miệng, nói: "Tôi chỉ đến góp vui, không có ý đồ gì khác".
"Vậy, anh Thẩm và anh có quan hệ như thế nào?".
Đông Phong hỏi tiếp.
"Anh cũng đã biết anh ta là Thẩm Lục, vậy coi như tôi nợ Hạ Nhật Ninh một món nợ ân tình đi, thay anh ta bảo vệ Thẩm Lục mà thôi".
Sùng Minh lơ đãng đáp: "Thẩm Lục ở đây dùng thân phận thật xuất hiện, chắc hắn không ít người trên đảo W đều chú ý đến.
Nếu Thẩm Lục ở đây gặp phải bất trắc gì dù là nhỏ nhất, tôi nghĩ, nhà họ Hạ sẽ không để yên đâu.
Anh nghĩ sao?".
Sùng Minh thản nhiên đá quả bóng lại cho Đông Phong, Đông Phong liền phá lên cười.
"Đúng vậy! Nếu Thẩm Lục xảy ra chuyện ở đảo W, e rằng toàn bộ đảo chúng tôi đều sẽ bị liên lụy.
Vậy thì chuyện ngày hôm nay, tôi phải cảm ơn anh rồi".
Đông Phong mỉm cười nói tiếp: "Sắp tới đảo W sẽ có một chuỗi các hoạt động trọng đại, mong anh thông cảm cho".
"Tôi hiểu ý anh.
Chỉ cần đừng ai nhằm vào tôi, nhằm vào Thẩm Lục, những chuyện khác tôi sẽ không hỏi tới".
Sùng Minh lạnh nhạt nói: "Tôi không rảnh như vậy".
Đông Phong chỉ chờ một câu này, hắn vuốt cằm, đưa một phong bì cho Sùng Minh, nói: "Đây là thành ý của ông chủ tôi cho anh.
Mặc dù đến giờ vẫn không biết thân phận thật của anh, nhưng chúng tôi vẫn hoan nghênh ngài trở thành khách quý của đảo! Đồng thời, nếu thuận tiện, xin hãy chuyển lời tới ngài Hạ Nhật Ninh, cành ô liu mà đảo W tặng cho anh ấy vĩnh viễn có hiệu lực, tôi không làm phiền nữa, cáo từ!".
Sùng Minh gật đầu, vẫn không đứng dậy.
Đông Phong có vẻ không để ý lắm, quay người nhanh chóng rời đi.
Sùng Minh nhìn thoáng qua phong bì trên bàn, khóe miệng nhếch